Ta Ngược Bệnh Kiều Trăm Ngàn Biến, Bệnh Kiều Đưa Ta Dây Xích Vàng

Chương 3

Thẩm Vãn vừa bị Tiêu Việt đâm trúng xương quai xanh, khiến nửa bên cánh tay đau nhức. Giờ đây, dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thấy chút hiệu quả nào, cả cánh tay vừa mỏi vừa đau, như thể sắp gãy lìa.

Nàng ước chừng đã gần nửa canh giờ trôi qua, vậy mà thứ trong tay vẫn chẳng có chút thay đổi nào.

Nó vẫn như một thanh sắt nung đỏ bị đặt trong lửa, vừa thô ráp, khó chịu, vừa nóng bỏng đến đau rát.

Đôi mắt của Thẩm Vãn dù bị dải lụa đỏ che khuất, nhưng Tiêu Việt vẫn có thể thấy rõ đôi mày nàng nhíu chặt, bờ môi đỏ mọng mím lại, cùng làn da trắng nõn lộ ra nhiều hơn vì động tác cúi đầu.

Chính đôi môi ấy, đỏ rực tựa máu, mỗi lần khẽ mở khẽ khép đều đầy mê hoặc lòng người. Nhưng những lời thốt ra lại tàn nhẫn và lạnh lùng, như loài rắn độc thè lưỡi phun nọc.

Vài tháng trước, chính tay nàng cầm roi da có móc ngược, dồn hết sức lực quất từng nhát lên lưng và ngực hắn. Mỗi cú quất khiến móc ngược xé rách da thịt, kéo theo từng mảng máu thịt rơi xuống, khiến khắp người hắn không còn lấy một chỗ lành lặn.

Vết thương còn chưa kịp lành, nàng lại tìm thấy trò tiêu khiển mới.

Nhốt hắn chung với hổ dữ trong l*иg sắt.

Bờ môi đỏ thắm khẽ mở, nhưng những lời nàng thốt ra lại là những câu độc ác nhất thế gian.

Nàng nói, dù có là hoàng tử Nam Việt thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là món đồ chơi trong tay nàng mà thôi. Một hoàng tử cao quý lại lưu lạc nơi đất khách, nhưng chẳng có ai chịu đến thương lượng để đón hắn về. Có lẽ hắn chẳng phải hoàng tử gì cả, mà chỉ là một đứa con hoang mà thôi.

Mẫu phi của hắn vốn là một ca kỹ trong nhạc quán, thân phận thấp kém. Vì thế, dù mang danh hoàng tử Nam Việt, hắn vẫn là kẻ ai cũng có thể giẫm đạp. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Việt đã nghe vô số lời lẽ cay nghiệt, chịu đựng không biết bao nhiêu lần bị hành hạ. Những vết roi sắc nhọn quất lên người, dù đau đến xé da rách thịt, hắn cũng không hề phát ra dù chỉ một tiếng kêu than.

Dù toàn thân đầy thương tích, hắn vẫn có thể gϊếŧ chết con hổ đó.

Những năm tháng bị chà đạp trong hoàng cung Nam Việt đã rèn cho hắn khả năng chịu đựng mọi đau đớn.

Nhưng khi hắn nhận ra ả nữ nhân độc ác này muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ để giày vò tôn nghiêm của mình, cơn giận trong hắn lập tức bùng lên dữ dội.

Sẽ có một ngày, hắn nhất định dùng chính những thủ đoạn này để bắt nàng phải trả giá gấp mười, trăm, thậm chí ngàn lần.

Hận thù và cơn run rẩy ập đến cùng lúc.

Hai cảm xúc tưởng chừng không liên quan lại đan xen vào nhau, khiến nội tâm Tiêu Việt trở nên méo mó đến cực độ. Khuôn mặt yêu mị như yêu tinh của hắn bỗng nở một nụ cười khó đoán.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt—một kẻ mang gương mặt tựa thần tiên nhưng trái tim lại độc ác như rắn rết.

Dưới ánh đỏ của dải lụa, khuôn mặt nàng ánh lên sắc hồng nhạt, nơi trán và cánh tay trắng muốt cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Cảnh tượng ấy khiến hắn không thể kìm nén mà vẽ ra trong đầu một hình ảnh—nàng vùng vẫy giữa loạn quân, khẩn cầu tha mạng, mái tóc ướt đẫm nước mắt và bụi bẩn, thảm hại đến tột cùng.

Nửa cánh tay của Thẩm Vãn vừa mỏi vừa đau, gần như không còn sức mà khuỵu xuống đất.

Cùng với tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Tiêu Việt, nàng cảm giác bàn tay mình đã bị thấm ướt hoàn toàn, vạt áo dưới cũng bị ẩm ướt theo.

Trong điện lập tức tràn ngập một bầu không khí mập mờ, đầy tính xâm lược.

Thẩm Vãn cảm thấy bản thân bị luồng khí ấy bao vây chặt chẽ, như thể len lỏi vào từng ngóc ngách, không cách nào trốn thoát.

Trước mắt Thẩm Vãn chỉ là một mảng đỏ mờ mịt, nàng hoàn toàn không nhìn thấy Tiêu Việt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn đang gắt gao dõi theo mình, như thể muốn lột da róc xương nàng.

Thẩm Vãn hoảng hốt đứng dậy, vội vàng giật bỏ dải lụa đỏ che mắt, kéo chỉnh lại tay áo rộng bên ngoài để che đi vạt áo đã bị bẩn.

Sau khi hấp tấp cởi trói cho Tiêu Việt, nàng gần như bỏ chạy khỏi tẩm điện, không dám ngoảnh lại.