"Tôi thấy cô đúng là người khéo ăn khéo nói." Triệu Đức Vĩ liếc nhìn Trang Sách đằng sau cô, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói, "Nếu ngay từ đầu các vị đã có thái độ xin lỗi như vậy thì..."
"Khoan đã, chúng tôi nói muốn xin lỗi lúc nào vậy?" Nhan Ngọc Trác dùng lực rút tay lại, giọng điệu kinh ngạc, "Sự việc lần này chưa rõ nguyên nhân, sao đã kết luận là lỗi của Tử Thần nhà tôi chứ?"
Cô nhìn về phía hiệu trưởng: "Hiệu trưởng vừa nói, Tử Thần nhà tôi từ khi vào trường đến nay toàn đạt điểm A, tháng tới còn đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp tỉnh dành cho học sinh tiểu học. Một học sinh ưu tú như vậy, sao có thể chủ động đánh người được?"
"Cô đừng có biện minh nữa!" Triệu Đức Vĩ nâng cao giọng, "Trang Tử Thần không chỉ đánh mỗi con trai tôi! Ở đây có nhiều phụ huynh như vậy, con của ai cũng bị Trang Tử Thần đánh cả!"
Hiệu trưởng cứng nhắc đẩy kính lên sống mũi, gật đầu phụ hoạ: "Thành tích của học sinh Trang Tử Thần quả thật đứng đầu, nhưng thành tích và đạo đức không thể đánh đồng. Sự việc đánh nhau xảy ra trên sân bóng, tất cả các bạn học xung quanh đều có thể làm chứng, quả thật là Trang Tử Thần đã xông lên đánh người trước, phá hỏng buổi tập của đội bóng."
Hiệu trưởng đã nói vậy, những nhà khác khác càng thêm phẫn nộ.
"Có tiền sinh con mà không có mẹ dạy!" "Nhỏ tuổi đã không chịu học hành!" "Trường chúng ta coi trọng nhất là kỷ cương, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh như vậy được!" "Thông minh thì sao, động cái là đánh người, tôi thấy nó chính là có nhân cách chống đối xã hội, lớn lên lại thành một tội phạm IQ cao đấy!" "Đây chính là bạo lực học đường, đây chính là bắt nạt!"
Anh một câu tôi một ý, may mà Trang Tử Thần không có ở đây, nếu không, e rằng đám phụ huynh này đã lột da cậu bé để trút giận thay cho con mình rồi.”
Trang Sách vốn không phải người tốt tính gì, hoàn toàn không nghe nổi việc họ chửi bới cháu trai mình như vậy. Anh không nhịn được quát lên: "Các người ——"
"—— Ý của mọi người tôi đều hiểu rồi." Nhan Ngọc Trác nở nụ cười xinh đẹp, con ngươi linh động lần lượt nhìn đám phụ huynh đang kích động, dưới ánh mắt mọi người, cô bình tĩnh nói, "Ý của mọi người là, Tử Thần nhà tôi đơn thương độc mã, lấy sức một mình, bắt nạt cả 11 nam sinh trong đội bóng? Hơn nữa nó còn đánh bại tất cả mọi người?"
"..."
"Cái này..."
"Ách..."
Nhan Ngọc Trác: "Anh yêu." Cô mỉm cười nhìn Trang Sách, "Anh có đăng ký lớp học thêm nào cho Tử Thần không, ví dụ như tán thủ, quyền anh, karate?"
Trang Sách cuối cùng cũng hiểu cô đang tính toán gì, anh phối hợp diễn với cô, hai tay buông xuống: "Không có. Nó béo như vậy, em thấy nó có giống là người hay vận động không?"
Nhan Ngọc Trác: "Vậy Tử Thần quả thật là thiên tài bẩm sinh, 11 học sinh giỏi thể thao vây đánh một mình nó, mà nó vẫn có thể thoát thân."
Tất cả phụ huynh đều câm như hến.
Cái này cái này cái này, nếu thừa nhận như vậy, chẳng phải quá mất mặt sao? Con trai đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng 11 đứa đánh không lại một đứa, thật là xấu hổ đến tận tổ tiên!
Nhan Ngọc Trác chuyển giọng: "Hay là có một khả năng khác —— 11 bạn nhỏ kia vì lý do gì đó mà sợ hãi, không dám đánh lại?"
Triệu Đức Vĩ lập tức phản ứng: "Cô đây là đang đổ lỗi ngược!! Rõ ràng là con các người đánh người, giờ còn hắt nước bẩn lên con trai tôi."
"Rốt cuộc ai hắt nước bẩn lên ai, bây giờ kết luận còn quá sớm." Nhan Ngọc Trác không có tức giận, vẫn giữ vẻ tự tin như cũ, "Hiệu trưởng, một ngôi trường tốt như vậy, trên sân bóng chắc chắn có camera giám sát toàn diện phải không? Nhân chứng đã có, nhưng cũng cần tận mắt xem bằng chứng thực tế nữa."