—— Ừm, nói chung thì, con công đực này cũng khá dễ lừa.
Nguy cơ tạm thời được giải trừ, đúng lúc đó, hành lang vang lên những bước chân vội vã, cùng với tiếng gào thét của vài người.
"Con trai tôi bị đánh thành ra cái gì rồi?"
"Đuổi học, nhất định phải đuổi học!"
"Hôm nay nhất định phải để người nhà nó cho chúng tôi một lời giải thích!"
Những lời này rõ ràng truyền vào văn phòng, đối phương hoàn toàn không kiểm soát âm lượng, hiển nhiên là nói cho người trong văn phòng nghe.
Nhan Ngọc Trác quay sang nhìn Trang Sách bên cạnh, không nhịn được trêu đùa: "Sếp Trang, xem ra nhóm nạn nhân đang rất phẫn nộ đấy."
Trang Sách chợt cảm thấy đau đầu. Lúc này, anh thà về công ty họp nghiên cứu sản phẩm mới thêm một ngày, còn hơn gặp mấy phụ huynh ồn ào kia, nghĩ đến đây, anh không nhịn được bóp ấn đường: "Thằng nhóc thối lần này gây hoạ lớn cho tôi rồi..."
Nhan Ngọc Trác: "Nghe nói trước đây ngài luôn thay Trang Tử Thần đi họp phụ huynh? Lần trước nó đánh nhau anh xử lý thế nào?"
"Còn xử lý thế nào?" Trang Sách hất cằm, ra hiệu cho Nhan Ngọc Trác nhìn sang tòa nhà đối diện văn phòng, "Quyên góp cho trường mấy phòng thí nghiệm mới thôi."
"…" Nhan Ngọc Trác chân thành hy vọng, kiếp sau mình cũng được đầu thai làm người giàu.
Cô tuyệt đối sẽ không như những phú nhị đại trên mạng, không ốm mà rên, nói nhảm cái gì mà "Tôi không cần nhiều tiền, chỉ cần nhiều tình yêu".
Cô hít sâu một hơi: “Ngài chưa từng nghĩ hỏi nó tại sao lại đánh nhau sao?"
"Tại sao phải hỏi? Con trai va chạm nhau có gì lạ đâu, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết đều không phải là vấn đề."
"Nhưng lần này, e rằng không phải dùng tiền là giải quyết được." Nhan Ngọc Trác nói, "Dù sao chúng ta sắp phải đối mặt với một nhóm phụ huynh. Ngài có tiền, chẳng lẽ họ không có tiền sao?"
Cái này không được, cái kia không xong, Trang Sách bực bội nói: "Vậy cô nói xem phải làm sao, chẳng lẽ thực sự như họ muốn, cho Thần Thần thôi học? Tôi không thể để cháu trai mình mang tiếng bị đuổi như vậy."
Nhan Ngọc Trác nở nụ cười rạng rỡ, chỉ vào mình: "Chi bằng giao cho tôi đi."
"Cô?"
"Sếp Trang, ngài cứ yên tâm —— tiền cháu trai ngài bỏ ra, sẽ không lãng phí một xu đâu."
…
Triệu Đức Vĩ nổi giận đùng đùng băng qua hành lang trường học, khuôn mặt đen sì.
Tối qua, cậu con trai cưng của ông ta trở về nhà với một vết thâm tím dưới mắt, sau khi ông ta tra hỏi, đứa trẻ mới ấm ức kể lại sự thật —— trong giờ thể dục ở trường, một tên nhóc xấu xa tên Trang Tử Thần đã bắt nạt con trai ông ta! Hơn nữa, không chỉ một đứa bị bắt nạt, cả đội bóng đều bị đứa hư hỏng đó đánh.
Triệu Đức Vĩ lập tức tìm người phụ trách hội phụ huynh hỏi thăm, nghe nói thằng nhóc Trang Tử Thần này luôn gây chuyện ở trường, không lâu trước đó cũng vì đánh người mà bị mời phụ huynh, nhưng cuối cùng phụ huynh của nó dùng tiền dàn xếp ổn thỏa.
Chẳng qua là có mấy đồng bẩn thôi sao? Triệu Đức Vĩ cũng không phải người thiếu tiền ngại phiền phức! Ông ta kết hôn ba lần mới có được một mụn con trai, tuyệt đối không thể để người ta tùy tiện bắt nạt được!
Nghĩ đến đây, Triệu Đức Vĩ lập tức gọi các phụ huynh khác trong đội bóng, hùng hổ đến tìm phụ huynh của Trang Tử Thần tính sổ.
Ông ta dẫn đầu đẩy cửa phòng hiệu trưởng, trong văn phòng, hai bóng người trẻ tuổi đang đợi sẵn ở đó.
Người ta thường nói nhìn áo đoán người, công ty của Triệu Đức Vĩ chuyên xuất khẩu quần áo, ánh mắt của ông ta rất độc, nhìn người thường bắt đầu từ trang phục trước, từ một chiếc khuy măng sét nhỏ đến chất liệu và kiểu dáng quần áo, thường có thể lộ ra không ít bí mật.