Ngay khi người chủ hôn dứt lời, cơ thể nhỏ nhắn của cô dâu khẽ cứng đờ trong giây lát.
Chú rể thì đã sớm chờ không nổi.
Tấm voan mỏng manh được vén lên, trong sự nín thở chờ mong của mọi người, gương mặt của cô dâu cuối cùng hiện ra dưới ánh mặt trời.
Như giọt sương mai, như ánh bình minh, đồng tử trong veo như suối biếc, mái tóc đen mượt như áng mây trôi. Người ta thường nói, phụ nữ đẹp nhất vào ngày cưới, nhưng khi nhìn thấy cô dâu này, ai nấy đều cảm thấy lớp trang điểm đậm trên mặt đã làm lu mờ nhan sắc thanh nhã của cô.
Trên mặt cô không có vẻ thẹn thùng của một cô dâu, cũng chẳng có chút bối rối khi bị mọi người chú ý. Cô chỉ bình thản nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt thoáng chút giễu cợt, như đã nhìn thấu mọi trò hề của chú rể.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, chú rể có chút chột dạ mà rời mắt đi. Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh ta bỗng siết chặt nắm tay, đưa tay đè lên vai cô dâu.
Ngay sau đó, anh ta vụng về duỗi cổ, chu môi hôn tới. Nhưng ngay lúc môi anh ta gần chạm vào cánh môi cô dâu, bên dưới đột nhiên truyền đến một tràng xáo động ——
“—— Khụ khụ, khụ khụ… khụ khụ khụ!” Một tiếng ho khan đầy đau đớn vang lên, tựa như có đờm mắc nghẹn trong cổ họng, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta lo lắng.
Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng về phía người phát ra âm thanh đó, thậm chỉ chú rể vừa rồi còn sốt ruột cũng nhanh chóng nhìn xuống dưới lễ đài.
“Ông nội!”
“Bố, bố sao vậy?”
“Ông ơi, ông ơi, ông cố lên! Hôm nay là ngày vui của cháu trai trưởng mà.”
“Y tá, còn đứng đó làm gì, mau cấp cứu đi?”
Ông lão bị đám người vây quanh mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, nhưng sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy. Trong đám cưới náo nhiệt này, ông ấy rõ ràng là người lạc lõng nhất. Ông nằm nửa người trên một chiếc giường bệnh di động, mũi gắn ống thở, bên cạnh lúc nào cũng có hai y tá túc trực.
Tất cả khách mời đều biết —— ông cụ nhà họ Vương mắc bệnh nặng, tâm nguyện cuối cùng trước khi qua đời chính là thấy cháu trai trưởng kết hôn. Có thể nói, đám cưới này được tổ chức để xung hỉ cho ông.
(*Xung hỉ: Dùng chuyện vui để xua đuổi điều xấu, đặc biệt là bệnh tật hoặc vận rủi.)
Không biết có phải “vui quá hóa buồn” hay không, ông cụ rốt cuộc cũng nhìn thấy cháu trai cưới vợ, kết quả mừng đến khó thở!
Hôn lễ lập tức bị tạm dừng, chú rể bỏ lại cô dâu, lao một phát xuống chỗ ông nội. Các thành viên trong gia đình cũng túm tụm quanh y tá, tranh nhau góp ý. Khách khứa bàn tán ầm ĩ, chẳng rõ thực sự quan tâm ông cụ hay chỉ đang hóng chuyện.
Chẳng ai để ý rằng, trong lúc dưới khán đài loạn như cào cào, cô dâu trên sân khấu đã biến mất từ bao giờ.
…
“Tiểu Nhan, hóa ra em ở đây à.”
Nửa tiếng sau, chú rể cuối cùng cũng tìm thấy cô dâu bỏ trốn trong một cái đình nhỏ giữa hồ.
Vì sự cố bất ngờ này mà cả người anh ta đổ mồ hôi lạnh, sau lưng dưới nách đều ướt nhẹp, cà vạt chẳng biết đã vứt đi đâu. Mái tóc vốn chải chuốt bóng mượt giờ đã tán loạn, trông vô cùng nhếch nhác.
So với anh ta, cô dâu lại thong dong tự tại hơn nhiều.
Đôi giày cao gót bị cô bỏ lại trên lối đi ngoài đình, dưới chân mang một đôi dép lê dùng một lần mềm mại thoải mái. Để tránh bị vấp ngã khi di chuyển, tà váy đuôi cá dài quét đất được vắt lên khuỷu tay.
Cô tựa vào cái cột trụ hành lang cạnh đình giữa hồ, tay nắm một chiếc bánh quy nhỏ lấy từ bàn tiệc cưới. Cô vừa ăn vừa bẻ vụn bánh thả xuống hồ, lũ cá nhỏ dưới nước lập tức bơi đến tranh nhau đớp mồi.