Bởi Vì Anh Yêu Em

Chương 5

Ánh nắng lúc hơn ba giờ chiều vào tháng Năm vẫn còn gay gắt.

Làn da của Tô Ngộ Tình trắng mịn như nước, cô sợ nắng nên không nán lại lâu dưới tòa nhà văn phòng. Nhìn thấy quán trà mà Trình Chu đã nhắc đến ở phía trước, cô vội chạy nhanh vào trong để tránh nắng.

Từ tòa nhà văn phòng, Từ Hoài Nam chạy ra, nhưng bóng dáng rực rỡ như hoa anh túc kia đã không còn nữa.

Trái tim anh như rơi thẳng xuống đáy vực, vỡ tan như thủy tinh chạm đất, loang lổ những mảnh vụn.

Tại sao cô không thể chờ anh một chút chứ?

Đứng giữa ánh nắng chói chang, anh lặng lẽ nhìn về nơi cô vừa đứng, rồi ngẩng đầu lên.

Phòng họp đầy người túm tụm bên cửa sổ, tò mò nhìn xuống dưới.

Vừa nãy, sếp Từ hớt hải lao xuống tầng, chẳng lẽ chỉ để đứng dưới ngước lên nhìn à?

Từ Hoài Nam thu lại ánh mắt, nhìn về quán trà mà anh đã hẹn với Trình Chu. Đã xuống rồi, vậy cứ qua đó luôn đi. Nhưng tâm trạng anh bây giờ chẳng tốt chút nào, có lẽ nên bàn với Trình Chu đổi địa điểm, thay vì uống trà thì đi uống rượu thì hơn.

Anh đưa tay sờ túi áo, vừa rồi vội quá, điện thoại vẫn còn để quên trong phòng họp.

Không còn cách nào khác, anh đành quay lại lấy vậy.

Khi Tô Ngộ Tình lên đến phòng vip trên tầng hai quán trà, Trình Chu đã có mặt từ trước.

Anh mặc chiếc sơ mi trắng, ngồi sau bàn trà, hơi cúi đầu. Ngón tay thon dài cầm chén trà sứ màu nâu sẫm, ánh mắt thanh thoát và dịu dàng, hòa vào không gian yên tĩnh nơi đây, cùng nhau tạo nên một bức tranh hoàn hảo.

“Em Tình.” Trình Chu đứng dậy, kéo ghế giúp Tô Ngộ Tình.

Cô ngồi xuống, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên nét cười dịu dàng.

Trình Chu rót cho cô một tách trà: "Anh thử rồi, không nóng đâu."

"Cảm ơn anh Chu ạ." Tô Ngộ Tình nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

Những người bạn khác giới xung quanh cô phần lớn đều lịch lãm, nhưng trong số đó, Trình Chu là người nổi bật nhất — anh luôn dịu dàng và chu đáo nhất.

Chỉ là, cô không biết dáng vẻ của anh khi lao vào đánh nhau cùng Từ Hoài Nam và Triệu Xuyên, cũng không biết rằng trong tám chiếc răng cửa của cậu ấm nhà họ Khổng, có hai chiếc là do anh đấm gãy. Càng không hay rằng, khi ở bên cô thanh mai của mình, anh hoàn toàn không còn là một quý ông nhã nhặn nữa.

"Anh Chu ơi, anh bị muỗi đốt à?" Tô Ngộ Tình thấy một mảng đỏ trên cổ anh, kéo dài xuống tận ngực. Với sự ngây thơ của mình, cô chưa thể đoán ra đó là dấu vết sau một đêm mãnh liệt.

"Ừm, muỗi tinh cắn đấy." Giọng Trình Chu hơi khàn, đáp lại một cách lười biếng. Nói xong, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười đầy ẩn ý.

"Vậy phải bôi dầu mới nhanh khỏi." Tô Ngộ Tình hoàn toàn không nghi ngờ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Ừ." Trình Chu nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía cô. Cô gái này, nếu sau này thực sự gả cho tên khốn Từ Hoài Nam kia, không biết thế giới quan về tình yêu của cô sẽ chấn động đến mức nào.

"Từ Hoài Nam bắt nạt em à?" Trình Chu hỏi, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc bén: "Dám bắt nạt em gái anh, để xem lần sau anh có đánh cho nó khóc không."

Nhắc đến chuyện này, Tô Ngộ Tình lại nhớ đến những lời tên lưu manh kia nhắn trên WeChat.

Nghĩ mà bực, sống mũi cô cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên.

Từ Hoài Nam thật sự đã phá vỡ toàn bộ nhận thức suốt hai mươi năm của cô về đàn ông. Trước giờ, cô chưa từng gặp ai vừa lưu manh, vừa ngang tàng như anh ta.

Trình Chu rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, hơi cau mày: "Để anh gọi điện, bảo nó đến xin lỗi em."

Tô Ngộ Tình có chút e dè. Người đàn ông đó thật sự quá đáng sợ, mở miệng ra là nói những lời thô tục, còn thích đấm gãy răng cửa của người khác.

"Thôi, cứ vậy đi ạ, không thích hợp lắm ạ." Cô nâng tách trà, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em sẽ nói chuyện lại với ba mẹ, hôn sự này... em không chấp nhận."

"Vậy rốt cuộc, Từ Hoài Nam đã làm gì em?" Trình Chu nhíu mày. Anh hiểu con người Từ Hoài Nam, lưu manh, nhưng chưa bao giờ làm khó phụ nữ. Chuyện này e rằng có hiểu lầm.

Tô Ngộ Tình lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở đoạn chat giữa cô và Từ Hoài Nam đưa cho anh xem.

Trình Chu cầm lấy, chỉ thấy màn hình toàn những dòng tin nhắn gì mà muốn uống sữa, muốn ngừng mà không được.

Trình Chu: "…"

Anh chưa bao giờ văng tục trước mặt phụ nữ, nhưng lần này, mặt đen lại, đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Mẹ nó thằng ngu Từ Hoài Nam này óc heo à? Nó tưởng em gái anh là gái quán bar hay sao mà toàn ăn nói những lời khó nghe thế?

Trình Chu mang theo một bụng tức giận ra khỏi phòng, vừa đến đầu hành lang đã chạm mặt Từ Hoài Nam đang tới.

Không nói không rằng, anh vung thẳng một cú đấm.

"Trình Chu, mẹ kiếp, hôm nay mày uống nhầm thuốc nổ à? Gặp ai cũng đấm à?" Từ Hoài Nam xoa bả vai, trừng mắt nhìn anh.

"Đánh mày đấy, đồ lưu manh bẩn thỉu!" Trình Chu không chút do dự, vung tiếp cú đấm thứ hai. Từ Hoài Nam cũng chẳng vừa, giơ tay lên cản lại.

Tâm trạng anh hôm nay vốn không tốt — vừa rồi lướt qua tiên nữ bé nhỏ của mình, vậy mà cô chẳng thèm dừng lại một giây. Anh đã bực bội trong người, đang không biết trút đi đâu.

Thế là tốt rồi, hai kẻ đang bốc hỏa lập tức lao vào nhau, ông đánh tôi một cái, tôi đá ông một cái, không ai chịu nhường ai.

Điều kỳ lạ là xung quanh không ai ngăn cản, thậm chí còn có người lôi điện thoại ra chụp ảnh.

"Mau đến xem! Hai anh trai đẹp trai đang đánh nhau kìa, cứ như cảnh phim vậy!" Nhân viên phục vụ bỏ cả công việc, xúm lại hóng hớt.

"Trời ơi, đàn ông đánh nhau thật quyến rũ quá! Tim tôi muốn nổ tung rồi!" Bác lao công tóc đã bạc trắng cũng đứng bên cạnh xem đến mê mẩn.

"Hai anh đẹp trai ơi, có thể đánh chậm lại chút không? Tôi quay chưa kịp rõ. Đợi tí, để tôi bật đèn flash, ánh sáng tối quá, phải bù sáng mới đẹp!"

Thế này hết thú vị rồi, bầu không khí xung quanh không hợp để đánh nhau, cứ như gặp mặt minh tinh vậy.

Hai người mất hứng buông tay, Từ Hoài Nam dựa vào tường, thở hổn hển, đưa tay sờ sống mũi, đau đến nhe răng: "Mẹ kiếp, Trình Chu, mày đấm gãy mũi tao rồi!"

Hủy hoại nhan sắc chẳng khác nào gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ. Thằng này ra tay độc thật!

Trình Chu lau vệt máu ở khóe miệng, liếc anh một cái, lạnh lùng thốt ra một câu: "Xứng đáng ở vậy cả đời."

Từ Hoài Nam cũng chẳng còn hứng đánh nữa. Trình Chu là người đã trải đời, còn anh ngay cả một người phụ nữ cũng không có. Khuôn mặt đẹp trai này, anh còn phải giữ gìn để theo đuổi tiên nữ của mình.

Anh nhấc chân định quay về công ty, trước khi đi còn ném lại một câu: "Nhớ mời Trẫm một bữa, miễn tội chết cho ngươi."

Trà cũng khỏi uống. Đã tan nát dung nhan, còn uống cái quái gì nữa?

Trong phòng bao, Tô Ngộ Tình đợi mãi không thấy Trình Chu quay lại, bên ngoài lại ồn ào náo nhiệt, cô vội đứng dậy đi ra.

Vừa đến cửa đã thấy Trình Chu với vết bầm ở khóe môi đang đi về phía mình.

Cô giật mình, vội vàng chạy đến.

"Anh Chu sao thế?" Tô Ngộ Tình hoảng hốt, vội lấy điện thoại ra định gọi 120.

"Không sao." Trình Chu chặn cô lại, thản nhiên nói: "Anh vừa giúp em đánh cho tên lưu manh Từ Hoài Nam một trận."

Trong ấn tượng của Tô Ngộ Tình, Trình Chu luôn là người anh trai dịu dàng, nho nhã, chưa bao giờ cãi cọ hay xích mích với ai trước mặt cô.

Vậy mà hôm nay, anh lại động tay động chân với người khác.

Có thể tưởng tượng ra, Từ Hoài Nam khốn nạn đến mức nào mới có thể chọc giận anh như thế.

Tô Ngộ Tình vội chạy đến cầu thang, thò đầu nhìn ra cửa tiệm trà, chỉ kịp thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng đang rời đi.

Dáng người cao lớn, một tay đút túi quần, cổ áo sơ mi không cài hết, để lộ phần da nơi cổ, vừa trầm ổn vừa lạnh lùng.

Đến cửa, anh ta đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía cô.

Tô Ngộ Tình giật nảy mình, tim như muốn rớt ra ngoài.

Người này quá đáng sợ! Vừa rồi còn đánh anh Chu của cô bầm dập, nếu nhìn thấy cô, liệu có lao đến bóp cổ cô không?

May mà cô tránh nhanh, người đó không phát hiện ra, chỉ hơi nhíu mày rồi quay đi, bước ra khỏi tiệm trà.

Tô Ngộ Tình tựa vào tường hành lang, hít sâu một hơi.

Lạ thật. Người đàn ông kia... trông có vẻ quen quen.

Cô cảm giác đã gặp ở đâu đó, nhưng vì không dám nhìn thẳng vào mặt nên chẳng thể xác định được.

"Đi thôi." Trình Chu đi tới, kéo cô đến bên cửa sổ phòng vip.

Anh mở toang cửa sổ, nhét vào tay cô một chiếc chén trà bằng sứ, chỉ xuống phía dưới:

"Thấy cái tên lưu manh mặc sơ mi trắng, vẻ mặt kiêu căng đáng ghét kia không? Ném thẳng xuống, đập mạnh vào. Nếu nó có vấn đề gì thì cứ đổ cho anh."

Tô Ngộ Tình nhìn chiếc chén trà trong tay, rồi lại nhìn người đàn ông đứng dưới lầu.

Nghĩ đến những câu nói ghê tởm của anh ta trên WeChat, cô lại thấy tức. Cơn giận bốc lên, sức tay cũng theo đó mà tăng thêm.

Cô nghiến răng, ngắm chuẩn mục tiêu, rồi dứt khoát quăng mạnh xuống!

Tô Ngộ Tình ném xong thì hoảng sợ, vội vàng ngồi thụp xuống, tim đập thình thịch, lỡ như tên lưu manh Từ Hoài Nam nhìn thấy cô thì sao? Lỡ như anh ta nổi điên, lao lên đây, làm với cô những chuyện đáng sợ như trong tin nhắn thì sao?

"Đệt! Cái con mẹ nó chứ!"

Từ Hoài Nam đau điếng, quay phắt lại.

Một chiếc chén trà bằng sứ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Anh ngước lên, chỉ thấy Trình Chu đứng bên cửa sổ, khóe miệng còn mang theo ý cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhịn được thì không phải là đàn ông.

Từ Hoài Nam hùng hổ lao thẳng vào tiệm trà.

Cái chén này anh không thể ăn không được!

"Anh Chu ơi phải làm sao bây giờ?" Tô Ngộ Tình luống cuống đứng lên, mặt tái mét.

"Không sao." Trình Chu thản nhiên ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà, "Em thấy ném chén trà dễ hơn, hay là ném ấm trà dễ hơn?"

"Đợi nó vừa vào cửa, em cầm cái này ném thẳng vào người nó." Anh nói rồi đẩy ấm trà về phía cô.

Tô Ngộ Tình nhìn chằm chằm vào ấm trà trước mặt, sợ hãi bị cơn giận lấn át.

Cô dứt khoát cầm ấm trà lên, bước đến sát cửa, căng thẳng chờ đợi.

Chỉ cần tên lưu manh kia vừa bước vào, cô sẽ ném ngay.

Ném xong là chạy.

Cô kiểm tra túi xách, điện thoại, đảm bảo không để sót thứ gì, kế hoạch tẩu thoát có thể thực hiện ngay lập tức.

"Thình thịch… Thình thịch…" Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang ngày một gần, Tô Ngộ Tình càng căng thẳng hơn, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.

Từ Hoài Nam vừa đến trước cửa, chân còn chưa kịp nhấc thì điện thoại vang lên.

Anh cau mày, bực bội bắt máy.

"Giám đốc Từ, có một tài liệu cần anh ký gấp. Anh đang ở đâu? Tôi đem qua ngay."

"Đừng mang tới. Tôi ở quán trà dưới công ty, tôi về ngay."

Nói xong, anh cúp máy.

Chẳng muốn đôi co với Trình Chu nữa.

Bị đánh một trận đã đủ bực mình, giờ còn bị ném chén nữa? Không bằng quay về, lấy công việc lấp đầy trái tim nát như tổ ong vò vẽ của mình vậy.

Mà…

Tiên nữ của anh giờ đang ở đâu? Anh chỉ kịp thoáng thấy bóng dáng cô, rồi vụt mất.

Từ Hoài Nam quay lưng rời đi.

Tô Ngộ Tình áp sát cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bước chân càng lúc càng xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại gần cửa sổ nhìn xuống, cô thấy Từ Hoài Nam bước ra khỏi tiệm trà.

Lần này, cô đã nhìn rõ.

Cổ áo sơ mi trắng của anh mở hai cúc, lộ ra phần ngực rắn chắc, đường nét sắc sảo.

Có lẽ bị chén trà kia ném trúng, tâm trạng anh không tốt, dáng đi trông nặng nề, không còn vẻ ung dung như trước.

Nhìn theo bóng dáng ấy, một ký ức bỗng ùa về.

Đêm đó, cô cô độc, yếu ớt, bị người ta bắt nạt.

Cũng là một người đàn ông ngông cuồng nhưng tràn đầy nghĩa khí đã cứu cô ra.

Cô nhớ gương mặt ấy —

Góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng nhưng ấm áp. Dưới ánh đèn mờ nhạt, khóe môi người đó nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô thật lâu.

"Anh Chu, anh có ảnh của anh ta không?"

"Có."

Lời tác giả:

Từ Hoài Nam: Làm sao đây, làm sao đây, vợ sắp nhận ra mình rồi. Cô ấy có đánh chết mình không?

Tô Ngộ Tình: Không đâu, cùng lắm bắt anh ngủ dưới đất thôi.

Từ Hoài Nam: Vậy thì cứ đánh chết anh đi… Không được ngủ với em, thà chết còn hơn!