Bậc Thầy Lừa Đảo

Chương 4: Quỷ sai

Mập sợ đến mức suýt tè ra quần, mặt mày tái mét run rẩy quay đầu nhìn Lục Thanh Gia.

"Mày… Thanh Gia, tao có phải là không tỉnh lại được nữa không?"

"Nếu tao không tỉnh lại, mày nhớ đến mấy ngày lễ Tết, Thanh Minh, Trung Nguyên, đốt cho tao nhiều nhiều một chút. Vật giá dưới âm phủ thế nào mày cũng thấy rồi đấy, một năm đốt một lần chắc chắn không đủ. Sau này chất lượng cuộc sống của tao ở dưới đó, là ăn ngon mặc đẹp hay nghèo túng khốn khổ, tất cả trông cậy vào mày đấy."

Lục Thanh Gia cười đáp:

"Ừ, người và quỷ khác đường, tao cũng coi như đã tận sức rồi."

Nói rồi quay người định bước đi hướng khác.

Mập vội ôm chặt lấy chân anh, khóc lóc:

"Đồ quỷ chết tiệt, lòng mày sao mà ác vậy..."

Lục Thanh Gia kéo hơn trăm cân thịt của Mập đến bên cầu, đá một phát cho anh ta rơi xuống, sau đó cũng tự mình ngã xuống theo.

Tỉnh lại từ cơn mơ, ánh sáng ban mai đã xuyên qua rèm cửa sổ.

Mập bật dậy khỏi giường, sờ khắp người mình:

"Sống! Vẫn còn ấm!"

Vậy có nghĩa là tiền của anh ta hoàn toàn không bị lừa mất. Nhìn thấy Lục Thanh Gia không thèm để ý đến mình, chỉ lặng lẽ dậy đi rửa mặt, lúc này Mập mới hoàn toàn nhận ra.

Tên này nếu trong lòng không chắc chắn, tuyệt đối đến liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn mà vứt cái bóp tiền giả kia đi, chẳng qua là anh ta lo lắng quá mà thôi.

Thở phào nhẹ nhõm, Mập kéo cái vali nhỏ mà Lục Thanh Gia mang theo bên mình, bên trong đầy những dụng cụ làm giấy để đề phòng bất trắc.

Mặc dù hầu hết đều không dùng đến, nhưng không trách được anh lại khinh thường mụ già ở Trạm Sơn Vi Phố kia.

Người ta trang bị đầy đủ kéo đến, ai ngờ kẻ địch chỉ cần một bãi nước bọt cũng đủ dọa người, đúng là mất hứng thật.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Mập lục lọi dưới đống dụng cụ làm giấy lại thấy một xấp tiền, chính là hai vạn của tên kia và mấy nghìn của bọn hắn, còn có một cái đồng hồ Rolex nằm trong góc.

Ngay cả khi đã trở lại hiện thực, cái đồng hồ cũng không biến thành đồ giấy, rõ ràng là hàng thật mà Lục Thanh Gia bỏ ra vài chục triệu mua.

Nhưng chẳng phải cái này đã dùng để thế chấp cho tên kia rồi sao? Sao lại quay về được?

Mập phấn khích chạy đến cửa nhà vệ sinh, nhìn Lục Thanh Gia đang đánh răng:

"Mày làm sao mà lấy lại được?"

Lục Thanh Gia cũng bó tay với sự chậm hiểu của anh ta, liền nói:

"Cái bóp tiền kia rơi vào tay tao tổng cộng mấy lần?"

"Hai lần."

"Biết rằng lần thứ hai mở ra là giả, vậy tao tráo đổi lúc nào?"

"Lần thứ nhất."

Mập trả lời, nhưng vẫn chưa thông suốt hết mọi chuyện:

"Thế còn cái đồng hồ?"

Lục Thanh Gia nhìn anh ta, lau mặt rồi bất đắc dĩ nói:

"Vừa ăn sáng vừa nói đi."

Hôm nay bếp chiên dầu cháo quẩy, vừa giòn vừa thơm. Sữa đậu nành được xay bằng cối đá thủ công, không cần ai động tay, khách trọ trẻ tuổi sống ở thành phố thấy cối đá trong vườn thì thích thú thử sức, thỉnh thoảng để một thùng đậu nành đã ngâm sẵn bên cạnh, kiểu gì cũng có người xay hết.

Vừa ăn sáng, Lục Thanh Gia vừa nói:

"Chuyện tên bị mất đồ là kẻ gian mày nhận ra rồi chứ?"

Mập gật đầu.

"Thực ra đây chỉ là một trò lừa đảo phổ biến, dựa vào lòng tham của nạn nhân, cùng với những tình huống hốt hoảng mà bọn lừa đảo dàn dựng để dẫn dắt người ta vào nhịp điệu của chúng, không kịp suy nghĩ."

"Một khi có người thực sự nảy sinh lòng tham với số tiền bị mất đó, từ khoảnh khắc "chủ nhân" đến tìm lại, người đó sẽ bắt đầu chột dạ. Chỉ cần một khoảnh khắc ấy thôi, họ sẽ hoàn toàn rơi vào nhịp điệu của đối phương. Chẳng qua tao không ngờ, mày không hề có ý tham tiền mà vẫn mắc bẫy."

Mập lầm bầm:

"Không phải tại thấy mày cũng dính vào nên tao mới không suy nghĩ nhiều sao?"

Lục Thanh Gia tiếp tục:

"Lần đầu tiên thằng đó đưa cái bóp cho tao, bên trong tiền là thật. Sau khi bị tao chơi hai vố, chúng nó hẳn đã hiểu rằng tao khác với mày, tao cẩn trọng và khôn ngoan hơn nhiều, nên ngay từ đầu muốn bẫy tao thì phải chấp nhận bỏ vốn lớn."

"Trong tình huống này, việc tiền nằm trong tay chính mình sẽ khiến người bị lừa giảm cảnh giác đáng kể."

"Đến khi vào chỗ tối và giả vờ chia tiền, sự hiểu lầm rằng mọi chuyện sắp kết thúc sẽ khiến người ta lơi lỏng phòng bị. Lúc này, "chủ nhân" lại xuất hiện tìm tiền, trong lúc hoảng loạn, lợi dụng ánh sáng lờ mờ, thằng đó sẽ tráo đổi cái bóp thật chứa tiền thật bằng một cái bóp giả đã được chuẩn bị sẵn. Người bị lừa, lúc này bị phân tán sự chú ý bởi "chủ nhân", căn bản không nhận ra sự tráo đổi này."

"Tưởng rằng cái bóp vẫn là cái bóp ban đầu, sau đó đối phương lại vội vàng nhét số tiền mà "chủ nhân" đánh rơi vào, rồi theo thông lệ, để nạn nhân yên tâm, sẽ đưa cái bóp đó lại cho họ giữ."

"Trên thực tế, hành động này chỉ làm tăng giá trị của tài sản thế chấp. Tao đoán là chúng có cách đặc biệt để xác định chính xác người cần nhắm đến, hoặc nói cách khác, xác định được ai là chủ nhân của đống hồn tệ mà mày cầm trong tay. Tao đã có cảm giác bị theo dõi ngay từ lúc mua cái đồng hồ."

Mập giật mình kêu lên:

"Lúc đó á? Sao tao không biết gì hết?"

Nhìn ánh mắt Lục Thanh Gia mang theo vẻ khuyến khích kiểu "thằng ngốc à, đừng giãy giụa nữa, từ bỏ cũng là một cách thể hiện sự dũng cảm", Mập thoáng chốc nghi ngờ không biết mình có thực sự thích hợp làm người không.

"Chính vì chúng biết rõ mọi tài sản có giá trị trong tay tao, nên mới có thể chuẩn bị số tiền vừa khớp. Nếu số tiền ít hơn, tao chắc chắn sẽ không thế chấp cái đồng hồ."

"Khi tên đó rút ra tờ biên lai rút tiền, tao cũng để ý, thời gian trên đó chỉ mới cách lúc đó khoảng hơn mười phút, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?"

Mập liên tục gật đầu:

"Vậy là ngay từ đầu mày đã biết hai thằng đó là lừa đảo, nên tương kế tựu kế, ngay lúc đầu tiên khi hắn đưa bóp cho mày giữ để khiến mày lơi lỏng, mày đã tráo tiền? Thế còn cái đồng hồ?"

"Lúc thanh toán, tao bảo cô người giấy đưa tặng tao một cái Rolex làm từ giấy để làm quà kèm."

Lục Thanh Gia cười:

"Nhận ra mình bị theo dõi, mày nghĩ tao sẽ không chuẩn bị gì sao?"

Mập tiêu tốn cả chục vạn, một cái đồng hồ giấy vài chục tệ, cô nàng giấy kia tặng chẳng chút do dự. Ngay cả một người đi theo như anh ta còn chẳng để ý, thì gã đàn ông kia tất nhiên càng không ngờ rằng Lục Thanh Gia đã sớm tráo đồng hồ giả vào tay.

Nghe xong câu chuyện, Mập chỉ có thể cảm thán thế gian hiểm ác, thời buổi này ngay cả âm gian cũng chẳng dễ sống.

Lục Thanh Gia không để ý đến anh ta, giờ tác dụng duy nhất của gã này chỉ là làm cu li mà thôi.

Lúc này đã cuối hè, thời tiết không còn quá oi bức. Hai năm trước, Lục Thanh Gia bắt đầu tổ chức một lễ hội chủ đề, hợp tác với các khách sạn và thương nhân xung quanh để cùng triển khai.

Nhờ hai lần tuyên truyền trước đó và những đánh giá tích cực từ khách du lịch tham gia, lễ hội này đã trở thành sự kiện mà nhiều người trẻ trong thành phố mong chờ.

Năm nay, kế hoạch đã được chuẩn bị từ sớm. Nhờ độ hot cao, việc kêu gọi tài trợ diễn ra thuận lợi, ngân sách cũng dư dả hơn, quy mô theo đó mà mở rộng.

Cả khu thắng cảnh gần đây bận rộn vô cùng. Dù ban đêm có phải đấu trí với quỷ quái thế nào đi nữa, thì ban ngày vẫn phải chạy tới chạy lui không ngơi chân.

Chiều tà, khi mọi việc tạm lắng, Lục Thanh Gia ra khỏi nhà, đến trước một ngôi mộ nhỏ ở phía sau núi. Anh đứng đó thật lâu với ánh mắt khó đoán, mãi đến khi trời tối mới quay về.

Vừa thấy anh, Mập lập tức múc cơm ra:

"Mày chạy đi đâu vậy? Tao sắp chết đói rồi!"

Anh ta vừa ăn vừa cười nịnh nọt:

"Gia Gia à, tối nay tao khỏi đi chứ?"

Lục Thanh Gia thản nhiên nói:

"Tùy mày."

Nụ cười của Mập còn chưa kịp bung nở thì đã nghe anh tiếp lời:

"Sau mấy lần bị tao chơi cho thảm vậy, dù có ngu đến đâu bọn nó cũng biết tao không dễ xơi rồi."

"Tao nhớ không lầm thì trước đó mày từng nói, ngoài đời mày đã có thể nhìn thấy con mụ già đó đúng không? Giờ chắc chắn là nó không ra ngoài được chứ?"

Mập rùng mình. Đúng ha, tuy rằng chợ âm toàn là quỷ, nhưng chỉ cần tự thôi miên mình giữ bình tĩnh thì dù là quỷ hay người giấy cũng chẳng chủ động dọa ai.

Nghĩ vậy, anh ta cảm thấy bám theo Lục Thanh Gia mới là lựa chọn an toàn nhất.

Mập mặt mày xám như tro:

"Cái kiếp này đến bao giờ mới chấm dứt đây?"

Đêm đến, hai người vẫn như hôm trước. Mập đợi đến khi Lục Thanh Gia ngủ say, thử gọi hai tiếng không thấy phản ứng, mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Kết quả, giữa cơn mơ màng, anh ta đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên từ dưới gầm giường, giống như có thứ gì đó gõ vào tim gan mình vậy.

Mập giật thót, mở trừng mắt...

Cốc! Cốc!

Tiếng gõ giòn tan và chậm rãi lại vang lên từ dưới giường.

Cơn gió đêm thổi qua cửa sổ, làm lớp rèm trắng khẽ lay động, in bóng lờ mờ của những tán cây bên ngoài.

Không khí vốn trong lành dễ chịu bỗng trở nên âm u rợn người.

Cốc! Cốc! Cốc!

Từng sợi lông trên người Mập đều dựng đứng, máu trong người anh ta như chảy ngược, da gà nổi khắp toàn thân.

Anh ta cẩn thận thò nửa người ra, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống gầm giường.

Trước mắt anh ta là một cái đầu trọc lốc, lưa thưa vài sợi tóc khô vàng.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh ta, cái đầu ấy chầm chậm ngước lên, để lộ một gương mặt nhăn nheo như vỏ quýt, trong đôi mắt tam giác lóe lên ánh nhìn oán độc.

Hai gương mặt đối diện nhau.

Mụ già trọc lốc nhe răng cười nham nhở, lộ ra một hàm răng đen sì, hơi thở bốc mùi như thịt chuột chết.

Mập chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tròng mắt như sắp nổ tung, trơ mắt nhìn bà ta chầm chậm bò ra từ gầm giường.

Thân hình gầy gò khô đét, tay chân như cành cây chết, vừa bò vừa cất tiếng cười khanh khách.

"AAAA..."

Lục Thanh Gia bước vào giấc mộng, chờ đợi gần nửa tiếng mà vẫn không thấy Mập xuất hiện. Tuy nhiên, anh cũng không hề sốt ruột, mà dứt khoát rời đi, không tiếp tục chờ nữa.

Tối nay anh không lang thang mua sắm để thu thập thông tin như mọi khi, mà chỉ tìm một quảng trường đông đúc, chọn một chỗ có tầm nhìn rộng rãi rồi ngồi xuống, lặng lẽ quan sát những hồn ma qua lại.

Những linh hồn xuất hiện ở đây đều là những kẻ đã có cuộc sống ổn định dưới âm gian, không thiếu ăn thiếu mặc. Nghề nghiệp của bọn họ cũng rất đa dạng:

Nhân viên văn phòng, nhân viên bán hàng, công chức, kỹ thuật viên... và cả quỷ sai.

Quỷ sai!

Lục Thanh Gia bình tĩnh quan sát những quỷ sai đang tuần tra xung quanh. Chúng mặc đồng phục giống như nha dịch thời cổ đại, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh mang đậm hơi thở hiện đại của quảng trường.

Bên hông không đeo đao, mà thay vào đó là một vật giống như gậy cảnh sát.

Gương mặt bọn họ đầy vẻ kiêu ngạo, hồn ma trên đường khi đi ngang qua đều cố gắng né tránh, tạo thành những khoảng trống nhỏ giữa quảng trường đông đúc.

Lục Thanh Gia thấy bọn quỷ sai tự do vào tiệm ăn nhanh và quán nước gọi đồ ăn đêm, cầm đi mà không cần trả tiền. Ngược lại, những ông chủ tiệm còn cười cười lấy lòng.

Có thể thấy rằng dù âm gian đã theo kịp thời đại, nhưng một số quy tắc vẫn không hề thay đổi.

Ví dụ, ở đây không cấm các tệ nạn như cờ bạc, mại da^ʍ hay ma túy. Bởi vì những thứ đó không thể gây tổn hại đến sức khỏe của hồn ma nữa, ngược lại còn tạo thêm việc làm và đóng góp thuế. Lục Thanh Gia thậm chí còn thấy các gói ma túy được bày bán cạnh quầy thuốc lá, đủ loại đủ kiểu.

Ví dụ, dù có khái niệm gọi cảnh sát, nhưng tuyệt đối không thể đánh đồng quỷ sai với cảnh sát nhân gian. Đối với hồn ma ở âm gian, quyền lực và uy hϊếp của quỷ sai e rằng chẳng khác gì quan phủ phong kiến ngàn năm trước.

Lục Thanh Gia ngồi thật lâu, sau đó đứng dậy, như vô tình mà dạo bước khắp thành phố, thậm chí còn cố ý đi vào những khu vực tăm tối, đổ nát.

Không ngoài dự đoán, anh thấy không ít hồn ma lang thang, vất vưởng không nhà cửa.

Những kẻ này không giữ dáng vẻ con người bình thường, mà trông vô cùng thê thảm - kẻ thì cụt tay cụt chân, kẻ thì lòi ruột, kẻ thiếu nửa đầu, có kẻ thì treo lủng lẳng lưỡi, mặt mũi sưng vù... đủ kiểu chết thảm bị cấm xuất hiện ở những khu phố sầm uất.

Nhìn thấy một kẻ sạch sẽ chỉnh tề như "người thượng lưu" là Lục Thanh Gia, những hồn ma này đều lộ vẻ thèm khát, ganh tị. Nhưng... chúng không nhào lên tấn công.

Lục Thanh Gia biết rõ, sự kiềm chế này không phải vì bọn chúng có phẩm hạnh cao quý gì, mà đơn giản là không thể hoặc không dám mà thôi.

Anh bước đến gần vài con ma có bề ngoài tạm ổn, đang quây quần bên đống lửa, xách theo một lốc bia:

"Chúng ta có thể trò chuyện một chút không?"

Nhìn thấy bia trong tay anh, đám quỷ kia tất nhiên rất hoan nghênh.

Bọn họ ngồi uống với nhau rất lâu, đến khi bia cạn sạch, Lục Thanh Gia cũng thu được những thông tin mà anh cần.

Lần này, anh không về ngay mà trực tiếp bắt xe đến một nơi khác.

Gã tài xế sau khi thả anh xuống còn ném cho anh một nụ cười đầy ám muội trước khi phóng xe đi.

Vừa đứng ở đầu con phố, Lục Thanh Gia đã có thể cảm nhận được bầu không khí khác biệt nơi đây.

Khắp nơi tràn ngập cám dỗ và du͙© vọиɠ, biển quảng cáo và áp phích bên ngoài cửa tiệm đều táo bạo đến mức nhân gian không bao giờ có thể trưng bày.

Những cô gái ăn mặc gợi cảm, hở hang đang nhảy múa bên trong những tủ kính trưng bày, đủ mọi phong cách khác nhau.

Lục Thanh Gia phớt lờ mấy mụ tú bà đang mời chào khách, cứ thế đi thẳng một mạch. Cuối cùng, anh trông thấy trước cửa một tiệm massage, một tên quỷ sai nồng nặc mùi rượu đang được người ta cẩn thận dìu vào bên trong.

Trên mặt Lục Thanh Gia thoáng hiện nụ cười như một kẻ đi săn.

Anh lập tức theo vào trong.

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quỷ sai: Nguy rồi!

Mập: Mẹ nó, vậy là quên tôi luôn à?