Tình hình Ma giới rất phức tạp, nhiều chủng tộc, tính cách mạnh mẽ, ai cũng có cách sống và phương pháp tu luyện riêng. Nghe nói Thẩm Tương muốn luyện binh, có không ít kẻ tò mò. Nhưng khi biết nàng muốn nghiêm minh kỷ luật, còn đặt ra hàng loạt quy tắc, bọn ma tu lập tức tan rã.
Dậy sớm huấn luyện? Nghe theo lệnh của Ma Tôn phu nhân? Nên đi nơi nào thì đi đi! Bọn này không chơi cùng.
Lúc phu nhân Tuyết Trản còn sống, bởi vì tu vi cao, lớn lên xinh đẹp nên nói gì cũng có nhiều người nguyện ý nghe theo.
Nhưng tân Ma Tôn phu nhân —— là cái thứ gì chứ?
Ngoại hình chỉ tạm ổn, dáng người phẳng lì, tu vi hỗn loạn, ngay cả kết đan còn chưa đạt được, chỉ là một kẻ sắp chết bất cứ lúc nào. Nghe lời nàng? Quên đi!
Thẩm Tương không quan tâm họ nghĩ gì. Trên đời này, bất kỳ quy luật nào cũng có người phản đối, nhưng chắc chắn cũng sẽ có người ủng hộ.
Sau khi nàng ban hành lệnh chiêu binh, số ma tu đến báo danh cũng không ít. Dù bọn họ đến vì muốn lấy lòng Thương Ly hay chỉ đơn giản là chờ xem nàng làm trò cười, chỉ cần đã gia nhập, Thẩm Tương tự có cách khiến họ một lòng trung thành.
Vậy nên, trong thời gian chuẩn bị cho đại hôn vào mùng chín, Thẩm Tương ngày ngày cùng Dung Ứng, người từng phụ tá Lộ Tùy Sương quản lý các trận chiến của ma quân, bận rộn thu xếp quân sự.
Còn Thương Ly, dưới sự giúp đỡ của Quỷ Triêm, lại đang chọn kiểu dáng y phục, suy xét lễ nghi hôn lễ, trang hoàng Ma Cung.
Ba ngày trước đại hôn, trước cửa Ma Cung xuất hiện vài đệ tử tiên môn, bạch y phiêu dật, từ trên trời hạ xuống.
Đúng lúc đó, Thẩm Tương vừa trở về từ thao trường, vác theo long kỳ màu đen do Dung Ứng vừa chế tác, đi ngang qua.
Những đệ tử tiên môn tùy ý chặn nàng lại, thu kiếm, giơ một tay đưa ra một tấm thiệp.
“Chúng ta đến từ Thiên Sơn phái.” Người đi đầu là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, kiêu ngạo ngẩng cằm nói, “Đây là thiệp cưới của chưởng môn và chưởng môn phu nhân chúng ta. Tiên Tôn biết hai vị có hôn lễ cùng ngày, nên mời các vị mùng mười đến U Phong Tuyết Điện tại Tiên giới, Tiên Tôn sẽ mở tiệc chúc mừng Ma Tôn và vị Ma Tôn phu nhân kia.”
Thẩm Tương bật cười: “Ồ!”
Quả nhiên, Tuyết Lý Hành là một tu hành giả không tệ, lòng dạ rộng rãi, làm việc có phong phạm.
Thẩm Tương mở thiệp ra xem, chưởng môn phu nhân của Thiên Sơn phái tên là Thẩm Thủy Nhu.
Thẩm Tương bỗng có cảm tình với cái tên này: “Hê, đúng là có duyên, cùng họ với ta, còn có chữ ‘Thủy’ trong tên nữa.”
Thiếu niên kia nghe vậy, ánh mắt tràn đầy khinh miệt: “Chưởng môn phu nhân nhà ta là Chiêu công chúa danh chấn thiên hạ, không phải mèo chó gì cũng có thể bám víu.”
“Chiêu công chúa?” Thẩm Tương ngây người.
“Thật kỳ lạ, lại có người không biết đến Chiêu công chúa.” Thiếu niên nọ rất tức giận, lập tức chỉ một đồng môn lớn tuổi hơn, yêu cầu hắn kể về chiến tích vĩ đại của Chiêu công chúa cho Thẩm Tương nghe.
Thẩm Tương nghe xong, biểu cảm dần trở nên sùng bái, thoải mái tán thưởng: “Chưởng môn phu nhân nhà các ngươi quả là một nữ nhân phi thường!”
Điều nàng muốn làm, vị phu nhân này lại làm được!
Thiếu niên nhỏ tuổi vẻ mặt đắc ý, lại hừ một tiếng: “Đương nhiên, ngươi biết thế là tốt. Chưởng môn phu nhân của ta, ngay cả Thiên Đạo cũng ưu ái, là do chính phu nhân dùng cốt khí tranh đấu mà có được vận mệnh tốt đẹp, con đường tu tiên thuận lợi vô cùng! Cả Tiên giới trên dưới, không ai không kính trọng phu nhân.”
Thẩm Tương gật đầu chắc nịch: “Đúng là như vậy! Nhân vật như thế, ta nóng lòng muốn gặp rồi! Thay ta nhắn lại với phu nhân nhà các ngươi, mùng mười chúng ta nhất định sẽ đến!”
Nàng hưng phấn cẩn thận thu lại thiệp mời.
Thiếu niên kia nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng: “Ta thấy tu vi ngươi yếu ớt, căn cốt thô kệch, khí tức hỗn loạn… Sao lại giống một kẻ nửa sống nửa chết vậy? Ngươi là gì trong Ma Cung?”
“Ta?” Thẩm Tương nhe răng cười: “Ăn mày.”
Thiếu niên càng khó hiểu.
Lúc này, Quỷ Triêm bay đến, ngớ người hành lễ với Thẩm Tương: “Phu nhân, tôn thượng mời ngài qua đó.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Tôn thượng nói, bình thường lúc này ngài hẳn là đang ở tẩm cung mới đúng. Dung Ứng kia lớn lên còn không đẹp bằng một phần mười ngài ấy, không đủ để khiến phu nhân quên mất giờ hồi cung, cho nên để ta mời tìm phu nhân về.”
Thẩm Tương: “Hắn chọn xiêm y của hắn đi, ta về sớm hay muộn, hắn có gì phải sốt ruột?”
Bây giờ còn chưa tới tối, lại không đi ngủ.
Thiếu niên Tiên giới choáng váng.
“Không thể nào, ngươi chính là Thẩm Tương kia?”
“À, không phải Thẩm Tương kia, bản nhân chính là Thẩm Tương.” Thẩm Tương ôm quyền, cười nói, “Xưng hô với vị tu sĩ nhỏ này như nào?”
“Lục Kiếp.” Thiếu niên quẹt miệng qua loa trả lời, sự khinh thường sắp bay lên tận trời cao.
Ma Tôn phu nhân chỉ như này?
Ngay cả người cũng không bằng.
Lục Kiếp lập tức mất hết hứng thú với Ma Tôn, cũng chẳng buồn khách sáo nữa, xoay người rút kiếm rời đi.
Thẩm Tương nghe thấy cậu lẩm bẩm: “Đây là thứ bùn đất cỏ rác từ đâu chui ra mà cũng xứng để chúng ta mất công đến mời chứ...”
Đồng môn bên người cậu cũng cười: “Nếu ngày mười thật sự tới, chúng ta cũng có thể chế giễu.”
Quỷ Triêm cũng giống Thẩm Tương, đều ngẩng mặt lên nhìn, một chữ cũng không bỏ sót.
Qua một lát, Quỷ Triêm ngơ ngác hỏi Thẩm Tương: “Muốn thuộc hạ đánh bọn họ không?”
Thẩm Tương: “Việc gì phải thế, hai nước giao chiến còn không gϊếŧ sứ giả. Loại chuyện như này, không tích khẩu đức, về sau người thiệt thòi cũng không phải chúng ta.”
Quỷ Triêm: “Thật sự không đánh?”
Thẩm Tương: “...”
Thẩm Tương: “Mặc dù lời nói của bọn chúng khó nghe, nhưng mà… đánh nhau là biện pháp cuối cùng. Một khi đã động thủ thì phải quyết chí không quay đầu. Nếu không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, vậy thì tốt nhất đừng động thủ.”
Quỷ Triêm cho rằng hắn ta nghe hiểu, vì thế gật đầu một cái, ngầm hiểu —— được, phu nhân nói, ngoại trừ đánh, còn lại làm gì cũng được.
Thẩm Tương: “Được rồi, chúng ta trở về thôi. Thương Ly rất suốt ruột nhỉ?”
Quỷ Triêm nhìn bốn phía, ngơ ngác tiến lại gần, hạ giọng nói: “Tôn thượng chọn bảy tám bộ xiêm y, chờ người trở về xem bộ nào đẹp, cũng phải chờ khoảng hai canh giờ rồi.”
Thẩm Tương: “Chọn cho ta?”
Không biết vì sao, trong lòng có chút vui vẻ.
Kết quả Quỷ Triêm trợn tròn mắt, ngơ ngác nói: “À không, là tôn thượng tự mình mặc.”
Thẩm Tương lập tức thay đổi sắc mặt: “ Biết ngay là không phải chuyện gì hẳn hoi mà!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Ly: Thử vài bổ, không ai khen, cô đơn.
Thẩm Tương: ...