Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 20

Quân Ti Trúc giữ chặt đuôi, lia bút ghi chép, tay run đến nỗi để lại tàn ảnh. Sau khi nghe xong một, hai, ba, bốn điều, y ngẩng đầu lên, mắt sáng như sao, ánh lên vẻ tôn sùng: "Phu nhân, có cần đổi niên hiệu không? Có cần truy phong thụy hiệu, miếu hiệu cho chủ cũ Lộ Tùy Sương và phu nhân Tuyết Trản không?"

Trên mặt Thương Ly hiện lên chút bối rối, rõ ràng là hắn không hiểu những thứ đó là gì.

Thẩm Tương đáp: "Bọn họ đều không phải hôn quân, hơn nữa ta thấy mọi người vẫn còn hoài niệm về họ, vậy chọn một danh hiệu thích hợp mà truy phong đi."

"Thế còn đại hôn của phu nhân và Tôn chủ, nên tổ chức thế nào?" Quân Ti Trúc lại hỏi.

Thẩm Tương sững người.

Thương Ly cũng sững người.

Hắn cau mày: "Chẳng phải đã thành hôn rồi sao? Ngươi muốn để bản tọa tái hôn à?!"

Thẩm Tương: "…"

Quân Ti Trúc: "A… Hôm đó Tôn chủ đột nhiên tìm được phu nhân và muốn cử hành hôn lễ, ta không kịp chuẩn bị nên mọi thứ diễn ra vội vàng, chỉ có người trong Ma cung biết. Ra ngoài cung, đến cả đám người bán hàng ở dạ đô cũng không nhận ra phu nhân. Một lễ cưới đàng hoàng cũng là để tuyên cáo tam giới, ít nhất Tiên giới cũng phải biết rằng, Tôn chủ đã thành hôn."

Thương Ly nghĩ đến kẻ bán hồ lô đường hôm nọ, ngay cả Ma Tôn là ai cũng không biết, càng chẳng biết Thẩm Tương là phu nhân của hắn.

Thế nên, hắn gật đầu.

Quân Ti Trúc lập tức phấn khích, đuôi quét vội lên bàn tính.

"Trong nội khố Tây cung, chủ cũ và phu nhân Tuyết Trản để lại không ít linh thạch…" Quân Ti Trúc vui vẻ nói, "Tốt, tốt lắm, cuối cùng cũng giống một triều đại chính thống rồi."

Thẩm Tương đột nhiên hỏi: “Các ngươi… Có tướng quân này đó không?”

“Có!” Quân Ti Trúc dứt lời, ánh mắt lại ảm đạm đi, “Tứ đại ma quân chính là bốn vị tướng quân của Ma giới chúng ta…”

Thẩm Tương lại nhìn về phía Thương Ly, một cái liếc mắt này, ý tứ oán trách càng thêm sâu.

Thương Ly nhíu mày, ngồi thẳng, né tránh tầm mắt của Thẩm Tương.

“Binh lính của bọn họ đâu? Có phó tướng sao? Các ngươi quản lính kiểu gì? Có hổ phù không? Hình dáng của vương kỳ ra sao? Vũ khí chiến xa nhiều hay ít? Đóng quân ở nơi nào? Biên giới có quân canh giữ không? Có vùng không giao tranh không?” Thẩm Tương hỏi liên tiếp, cuối cùng vung tay lên, “Mang bản đồ tác chiến của các ngươi tới đây, cả bản đồ địa hình cũng phải mang tới, nhanh lên! Quân Cơ Xử đã chết chưa? Kêu hắn nhanh chóng tới đây!”

Nàng nói một câu, cái đuôi của Quân Ti Trúc liền cứng thêm một phần.

Chờ Thẩm Tương nói xong, Quân Ti Trúc mới nói: “Phu nhân… Nơi này không phải Nhân giới.”

“Là ta hỏi sai rồi.” Thẩm Tương hơi suy tư, lại nói, “Binh khí trận pháp còn đủ không? Tồn kho bao nhiêu? Thượng phẩm có bao nhiêu, trung phẩm có bao nhiêu, hạ phẩm có bao nhiêu? Còn bao nhiêu tu sĩ có thể chiến đấu? Bình thường luyện tập như thế nào? Quân lương phát ra sao?”

Quân Ti Trúc: “Những thứ đó thuộc quyền quản lý của Dung Ứng, hắn là ma tu phụ trách đại chinh bên cạnh chủ cũ. Chỉ là… Chỉ là phu nhân, Ma giới chúng ta thường không có quân đội chỉnh tề như Nhân giới, phần lớn chỉ là các bộ tộc phản loạn. Khi đó, Ma Tôn tự mình dẫn theo bốn vị ma quân, tiện thể gọi thêm vài ma tu trẻ tuổi hữu dụng, mang theo bảo khí đến xử lý. Thường thì Ma Tôn ra tay đối phó với thủ lĩnh phản loạn, còn các ma quân sẽ dọn dẹp phần còn lại, thế là xong.”

Thẩm Tương nghe vậy liền phản bác: “Thế thì không ổn rồi.”

Nàng dõng dạc nói: “Lỡ như giao chiến với Tiên giới, bọn họ dàn binh ngoài biên giới, các ngươi chỉ định để Thương Ly dẫn theo Quỷ Triêm ra nghênh chiến thôi sao?”

Quân Ti Trúc: “... Vậy, tổ chức quân đội?”

Y nhìn về phía Thương Ly, người vẫn chưa lên tiếng từ đầu đến giờ.

Lúc này, Thẩm Tương mới chợt nhận ra mình chỉ là một “phu nhân”, chính chủ vẫn còn ở đây, vậy mà nàng lại làm chủ mọi chuyện thế này, chẳng phải là vượt quyền rồi sao?

Quỷ Triêm đã đờ người ra từ lâu, há hốc miệng, ánh mắt nhìn Thẩm Tương càng ngây ngốc hơn.

Nhưng đáng tiếc, Thương Ly là một kẻ ngốc.

Hoặc có lẽ, Thương Ly căn bản chẳng bận tâm.

Thẩm Tương quay sang nhìn Thương Ly, có chút thấp thỏm hỏi: “Ngài… cảm thấy lời ta nói thế nào?”

Thương Ly lười biếng tựa vào ghế, mắt hờ hững nhìn nàng: “Cũng không nhìn ra, hóa ra nàng lại là một hiền thê.”

Thẩm Tương: “Cũng không hẳn.”

Hiền thê nào dám “hiền” đến mức này?

Nàng thầm nghĩ, có lẽ kiếp trước mình từng lăn lộn trong quân doanh. Nhân giới mấy năm nay khí vận biến động mạnh, khói lửa chiến tranh bùng lên khắp nơi, nữ tử nhập ngũ cũng không hiếm.

Thương Ly mở miệng: “Cứ làm theo lời phu nhân, bổn tọa thấy rất đúng.”

Thẩm Tương thực sự vui mừng, tận sâu trong linh hồn nàng như đã đợi câu nói này từ rất lâu rồi. Nàng cảm kích chắp tay: “Đa tạ tôn thượng có con mắt tinh tường!”

Hồ ly vui sướиɠ cắn bút lông nhảy lên, nhanh chóng thu lại các quyển giấy viết đầy nội dung, vừa nói không rõ lời: “Thần lập tức đi làm!!”

Quỷ Triêm: “Truyền lệnh xuống, tôn thượng muốn chiếu cáo tam giới!”

“Được được được!” Hồ ly vọt ra khỏi chính điện, nhả bút lông, giọng lanh lảnh hô lớn: “Nhanh nhanh!! Nói với các huynh đệ, quay về thượng triều!! Phụ tá tân chủ!!”

Câu thứ hai: “Ma giới chúng ta đã có tân tôn!!”

Câu thứ ba: “Và còn đại hôn nữa!!!!”

Đến chiều, một nhóm gương mặt mới liền xuất hiện, bận rộn sắp xếp mọi thứ.

Có một ma tu mặt đen tên là Sóc Quang, nam nữ khó phân, giọng lúc trầm lúc bổng, bên tai còn cài một đóa mẫu đơn đỏ lớn, đến báo ngày lành cho Thẩm Tương.

“Đại hôn định vào ngày mùng chín tháng sau.” Sóc Quang bấm ngón tay tính toán hung cát, nhanh chóng nói: “Quả thực là ngày tốt, ngay cả Tuyết Tiên Tôn của Thiên Sơn phái cũng sẽ thành thân với phu nhân chưởng môn vào hôm đó.”

“À? Chưởng môn Thiên Sơn phái cũng thành hôn sao?” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tương là: “Ma giới chúng ta có cần gửi lễ vật không?”

“Nếu không có chuyện Lạc Nguyệt Thành hai mươi năm trước, thì chắc chắn phải gửi.” Sóc Quang đáp, “Nhưng theo ta thấy, giờ tôn thượng và phu nhân đã thông báo cho Tiên giới, chi bằng cứ gửi, cũng để họ biết chúng ta cũng có chuyện vui.”

“Ừm, nên gửi. Gửi để thăm dò thái độ của tiên môn hiện nay.” Thẩm Tương trầm ngâm, “Biết người biết ta mới là thượng sách.”

Tác giả có lời muốn nói:

Quỷ Triêm: Tôn thượng, ngài có phát hiện ra không, ngài cưới phải một nhân vật lợi hại rồi đấy.

Thương Ly: Phu nhân ta nói rất có lý… Hả? Ngươi vừa nói gì? Không có mà? Người thông minh chẳng phải đều như vậy sao?