Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 18: Hồ lô đường (2)

Người bán hồ lô đường hoài niệm nói: “Khi đó thật sự là thời kỳ hoàng kim của Ma giới chúng ta!”

“À, vậy nên mới có đại hội giao đấu giữa Tiên giới và Ma giới?” Thẩm Tương nhìn xâu hồ lô đường thứ hai, giờ chỉ còn lại một viên.

“Đương nhiên rồi!” Người bán hồ lô đường nói, “Đại hội này, Ma Tôn và Tuyết tiên tôn đều đã bỏ ra không ít công sức, muốn tổ chức một sự kiện rôm rả, với ý nghĩa là giúp hai giới hòa hợp… Tiếc thay, chung quy vẫn là đạo bất đồng, trái ngược với thiên ý. Hòa hảo thì không thành, mà Lạc Nguyệt Thành lại diệt vong chỉ sau một đêm. Những người chết tại đó trên người toàn là ma khí, mà số người của Tiên giới tử vong cũng không ít. Tiên giới cho rằng là Ma giới gây ra…”

“Ngươi nói, chuyện này không phải do Ma Tôn làm?”

“Chắc chắn là không rồi, vì con trai của Ma Tôn và phu nhân Tuyết Trản cũng chết ở Lạc Nguyệt Thành.” Người bán hồ lô đường lắc đầu than thở, rồi hạ giọng nói: “Nhưng cũng không thể nói chắc. Không phải Ma Tôn tự mình ra tay, nhưng có thể là ngài ấy đã ra lệnh cho ai đó thực hiện, chỉ là kẻ đó làm hỏng chuyện, liên lụy đến cả tiểu ma chủ.”

“...Ồ, tại sao lại nói như vậy?” Thẩm Tương lại đưa tay lấy thêm xâu thứ ba.

Thương Ly thấy vậy, thấp giọng nói: “Vẫn chưa đủ sao?”

Người bán hồ lô đường khoát tay: “Cứ lấy đi, viên linh thạch ngài đưa ta đủ để mua cả cái quán này, cứ ăn thoải mái đi.”

Nói xong còn tự mình chọn cho Thẩm Tương một xiên có trái đỏ mọng, tròn đều.

“Ta tiếp tục, lúc ấy Ma Cung cũng có tin đồn nhảm nhí, ta có nghe qua.” Người bán hồ lô đường nói, “Sau khi Ma Tôn trở về thì như nổi điên mà gϊếŧ chết vài ma quân có uy tín. Mọi người đều nói, đều là Ma Tôn trách bọn họ xuống tay không biết nặng nhẹ, hại chết con trai ngài. Càng quỷ dị hơn là, chuyện Lạc Nguyệt Thành xảy ra chưa được bao lâu, Ma Tôn lại bước vào cảnh giới. Ngươi nói xem có phải chuyện ở Lạc Tuyết Thành có liên quan tới hắn không...”

Thẩm Tương ăn còn hai viên cuối cùng của xiên hồ lô thứ ba, nàng đột nhiên cau mày, che quai hàm nói: “Tê —— đau lưỡi.”

Người bán hồ lô đường nói: “Thích ăn thì cũng phải kiềm chế chút... Lại nói, các ngươi tới từ Ma Cung, đã từng gặp qua tân Ma Tôn chưa?”

“Gặp rồi.” Thẩm Tương nói, “Sao thế?”

“Bọn họ đều nói tân Ma Tôn thần thông quảng đại, lai lịch bất phàm. Ta thì thấy cũng bình thường thôi. Nhưng ngươi bảo hắn chỉ bình thường thôi thì sao có thể thay thế Lộ Tùy Sương được? Chẳng phải vì thiên đạo đã định đoạt hay sao? Tu hành lâu rồi, ta càng thêm kính sợ trời đất. Thiên đạo tinh tường, trong lòng có sổ sách. Nợ vay sớm muộn gì cũng phải trả. Lộ Tùy Sương đã đạt cảnh giới Thiên Ma, thế mà lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt thay thế. Theo ta thấy, đó chính là vì đến lúc hắn phải trả giá rồi."

Thẩm Tương giơ ngón tay cái: "Ông chủ, nhìn ra được tuổi trẻ ông cũng là người nóng nảy lắm."

"Gặp chuyện phải suy xét kỹ lưỡng, biết đâu cuối cùng vẫn là ta nói đúng!" Người bán hồ lô đường đắc ý nói.

Thẩm Tương ăn xong xiên thứ ba thì dừng lại.

Lúc này, Thương Ly mới lên tiếng: "Ăn đủ chưa?"

"Đa tạ ngươi chờ lâu." Thẩm Tương ngẩng đầu lên cười, "Ta rất thỏa mãn."

Thương Ly nhìn hai viên kẹo hồ lô còn lại trên tay, rồi đưa cho nàng.

Người bán hồ lô đường vẫn còn hăng say: "Ta vẫn sẽ ở đây nhiều năm nữa, nếu muốn ăn cứ đến tìm ta!"

Thẩm Tương nhanh chóng ăn nốt hai viên cuối cùng rồi chạy đuổi theo Thương Ly.

"Ngươi đã từng nói, sau sự kiện Lạc Nguyệt Thành, ngươi đã đến Tư Tuyệt Lâu?"

"Ừm."

"Đi cùng ngươi có bao nhiêu người?"

"Ba mươi bảy." Thương Ly trả lời.

"Bọn họ đâu rồi? Ra ngoài trước ngươi để gϊếŧ Ma Tôn nhưng thất bại ư?"

"… Không." Thương Ly nhìn Thẩm Tương một cái, đáp: "Ta đã gϊếŧ hết bọn họ."

Thẩm Tương chết sững.

"Tất cả?"

Thương Ly không trả lời nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn quầy đèn hoa bên đường, chậm rãi đi tới, chọn một chiếc đèn rồi ném xuống một viên linh thạch, cầm lấy đi thẳng.

Thẩm Tương bỗng cảm thấy, xiên kẹo hồ lô ăn rất ngon ban nãy giờ lại khiến nàng thấy nóng trong lòng.

Nàng chạy cả một đường mới có thể đuổi kịp Thương Ly.

Thương Ly đứng bên bờ hào bảo vệ thành của Dạ Đô, gió đêm thổi tung mái tóc dài của hắn. Đôi mắt vàng phản chiếu ánh nến chập chờn từ đèn hoa.

Hồi lâu, hắn mới hỏi: "Biết viết chữ không?"

Thẩm Tương: "… Dĩ nhiên!"

Hắn nhét chiếc đèn hoa vào tay nàng.

"Viết đi." Thương Ly nói, "Chúc ca ca tu hành trường cửu, Vong Yên."

Thẩm Tương hỏi: "… "Vong" nào, "Yên" nào?"

Thương Lê nhíu mày.

"Viết đi rồi sẽ biết." Thương Ly nói.

Thẩm Tương xắn tay áo lên, đột nhiên sững lại.

Thương Ly: "Sao vậy?"

"Ta… lấy gì để viết đây?"

Trong một thoáng, nàng suýt nữa đã định gọi ai đó mài mực cho mình. Nhưng khi mở miệng, nàng chợt nhận ra bản thân không biết phải gọi ai.

Thương Lê dùng linh lực tạo ra một ánh tím yêu dị trên đầu ngón tay, ra hiệu bảo nàng dùng tạm.

Thẩm Tương sững sờ nhìn hắn, chớp mắt, sau đó đặt tay lên tay hắn: "Vậy ta mượn tay ngươi một chút."

Thương Ly khẽ bật cười, để mặc nàng nắm lấy, chậm rãi viết từng chữ trên đèn hoa.

Thẩm Tương chăm chú viết, không nói lời nào. Còn Thương Ly, bàn tay giấu trong tay áo khẽ run lên khi cùng nàng vẽ từng nét chữ.

Thẩm Tương viết không chỉ một cái tên, mà còn có cả "Vọng Nghiên" và "Vong Yên".

Viết xong, nàng trả lại đèn hoa cho hắn, rồi hỏi: "Vong Yên là ai?"

"Là người ta đã gϊếŧ." Thương Ly nghiêng đầu cười, ném chiếc đèn xuống nước, khẽ búng ngón tay, làm nó hòa vào dòng đèn hoa trôi xuôi theo dòng chảy.

Hắn nheo mắt lại, dõi theo chiếc đèn trôi xa dần.