Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!

Chương 9

"Là đồ ăn sao?"

Tư Mặc tiếp tục lấy đồ ra mà không đáp. Những chiếc bánh bao đã nguội lạnh, nhưng vẫn mềm hơn nhiều so với bánh lương khô cứng như đá trong tay họ.

Bầu không khí yên lặng trong giây lát, rồi ngay lập tức bị phá vỡ.

Tất cả đồng loạt nhìn xuống thứ trên bàn, cầm gói bánh lương khô trong tay bỗng nhiên thấy... chẳng còn ngon miệng nữa.

Không ai bảo ai, tất cả lao tới tranh nhau lấy bánh bao.

"Tư thiếu, anh lấy đồ này từ đâu vậy?"

Tiêu Hàn vừa cắn một miếng bánh bao, vừa ăn kèm với dưa muối, đôi mắt khẽ nheo lại đầy thỏa mãn.

Bánh bao tuy đã nguội, nhưng rõ ràng vẫn là hàng mới ra lò không lâu.

Thời buổi này, ai còn tâm trạng mà làm ra những thứ như thế?

"Mua đấy."

"Mua? Anh đùa à? Mua ở đâu?"

Tiêu Hàn tròn mắt.

Tư Mặc đã vào đây hơn một tuần rồi, chẳng lẽ Vinh Thành vẫn còn siêu thị nào hoạt động sao?

Anh ta không trả lời, chỉ nói ngắn gọn:

"Thương binh ở lại đây nghỉ ngơi, những người còn lại đi theo tôi."

Tiêu Hàn lập tức đứng lên.

Từ trước, cấp trên đã từng nghi ngờ Vinh Thành có điều gì đó bí ẩn. Chẳng lẽ Tư Mặc đã phát hiện ra?

Càng nghĩ, Tiêu Hàn càng nóng lòng muốn biết sự thật.

"Cậu đã tìm thấy gì?"

Lời này khiến tất cả đội viên đều dừng ăn, đồng loạt quay sang nhìn Tư Mặc chằm chằm.

Anh mím môi, không biết cái siêu thị kỳ lạ kia và bà chủ của nó có liên quan gì đến bí ẩn của Vinh Thành không.

Anh nhớ rất rõ, ngày đầu tiên đặt chân vào đây, nơi đó vốn không hề tồn tại.

Sau một thoáng suy nghĩ, Tư Mặc vẫn quyết định lắc đầu.

Dù gì thì một nơi có thể bán thực phẩm giữa tận thế cũng đã đủ khiến người ta phải quan tâm rồi.

"Đến đó rồi các cậu tự nhìn sẽ rõ."

Anh không muốn nói nhiều.

Ánh mắt anh lướt qua mấy người bị thương, nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi lần đầu tiên bước vào siêu thị.

Anh nghiêm túc nhắc nhở:

"Những ai có vết thương do thây ma cào, tốt nhất nên ở lại."

Dù không có lời cảnh báo của Tư Mặc, Tiêu Hàn cũng sẽ không để họ di chuyển lung tung.

Nhìn số lượng thây ma giảm mạnh khi tiến vào nội thành, anh cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Cuối cùng, Tiêu Hàn dẫn theo năm đội viên chưa bị thương cùng Tư Mặc, tổng cộng bảy người tiến vào trung tâm thành phố.

Trước cửa siêu thị

Nhan Duyệt ngồi xổm trước cửa, đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía chân trời nơi mặt trời sắp lặn.

Bất chợt, bảy cái bóng dài in xuống mặt đất, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn nhóm người đang tiến lại gần, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Khách hàng! Đây chính là hy vọng của cô!

Có Tư Mặc dẫn đường, nhóm người nhanh chóng hoàn tất thủ tục đăng ký.

Khi hệ thống thông báo bài kiểm tra đã hoàn tất và cô chính thức trở thành bà chủ, Nhan Duyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chúc mừng! Bạn đã trở thành bà chủ chính thức. Nhận được gói quà tân bà chủ cấp 1, gói nâng cấp siêu thị cấp 1. Mở khóa ký túc xá nhân viên. Mở khóa danh mục sản phẩm cấp 1. Mở khóa cửa hàng phụ trợ!"

Trước đó, nước uống, bánh bao và dưa muối mà cô bán đều thuộc phúc lợi của bà chủ, giá rẻ hơn nhiều, nhưng giới hạn mua chỉ 100 đơn vị mỗi tuần.

Giờ, cô có thể nhập về mười loại hàng hóa mới: áo dài tay, quần dài, gạo, bột mì, bát, bánh bao, nước khoáng, ghế gỗ, xe đạp và gậy gỗ.

Không còn giới hạn số lượng, nhưng giá cũng cao hơn trước gấp nhiều lần.

Nhan Duyệt còn đang suy nghĩ, Tiêu Hàn đã dẫn người lao thẳng vào siêu thị, chất đầy đồ lên quầy tính tiền.

Hệ thống tự động quét giá và trừ điểm mua sắm.

Nhan Duyệt tranh thủ dùng số điểm vừa nhận được để nhập thêm hàng.

Nhìn số điểm bị trừ đi kèm theo khoản phí giao dịch 1%, cô không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối.

Lỗ rồi!

Sớm biết vậy, cô đã mua hết hạn mức tuần này trước khi trở thành bà chủ chính thức!

Bên ngoài, Tư Mặc vừa bước vào đã lập tức bị mấy khách hàng cũ vây lại, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ba lô của anh.

Không cần nói cũng biết họ đang nghĩ gì.

Tư Mặc thở dài, chuẩn bị lấy chút đồ chia cho họ, nhưng chưa kịp làm gì, vài người đã nhanh như chớp lao thẳng vào siêu thị.

"Cô chủ nhỏ, ở đây có bán bánh bao à?"

Một thanh niên tên Phùng Thiên Duệ cầm trên tay một chiếc bánh bao bọc giấy trông gần giống bánh màn thầu trước đó, hào hứng chạy đến trước mặt Nhan Duyệt.