Ông chú nghe vậy, vội nhét tinh hạch vào túi, đứng dậy định chạy theo.
Nghe họ nói đến tiệm bạc, Nhan Duyệt lập tức lên tiếng gọi họ lại.
Ông chú còn đang ôm cả thây ma, chưa kịp vứt đi.
Nhan Duyệt nhìn thoáng qua, nhanh chóng lấy vài món từ kệ hàng, vòng qua ông chú rồi bước đến trước mặt hai chàng trai.
“Nếu mọi người định đến tiệm bạc, có thể giúp tôi chuyển mấy món đồ này cho người trong đó không? Chai nước này coi như là quà cảm ơn.”
Hai chàng trai nhìn nhau, không chút do dự nhận lấy đồ từ tay cô.
Dù sao họ cũng phải vào tiệm bạc, nếu có thể mượn cơ hội này tạo quan hệ với người bên trong, lại được tặng một chai nước miễn phí, thì chẳng có lý do gì để từ chối.
…
Bên trong cửa hàng, người phụ nữ vừa mua hàng xong, tổng cộng 4 chai nước, 4 cái màn thầu, hết 60 điểm mua sắm.
Cô vừa bóc lớp giấy dầu bọc ngoài chiếc màn thầu, mùi thơm liền tỏa ra, khiến người ta chảy nước miếng.
“Trời ạ, màn thầu này còn nóng!”
Người phụ nữ vô cùng kích động, nhanh chóng ăn ngấu nghiến một cái.
Chỉ đến khi cái bụng bớt cồn cào, cô mới nhận ra trong siêu thị chỉ còn lại mình và Nhan Duyệt.
“Họ đi đến tiệm bạc rồi, chắc sẽ quay lại sớm thôi. Cô có thể ngồi đây đợi, bên trong rất an toàn.”
Nghe vậy, bước chân cô dừng lại, liếc nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, ở trước cửa tiệm bạc có vài bóng người, cô mới nhẹ nhàng thở phào.
Ôm lấy chỗ lương thực quý giá, cô vừa ăn, vừa uống nước, kiên nhẫn chờ đợi.
…
Chưa đầy nửa tiếng sau, nhóm người quay lại.
Lần này, họ mang theo túi lớn túi nhỏ, dường như thu hoạch được rất nhiều thứ.
Nhưng điều khiến Nhan Duyệt kinh ngạc nhất, là một người đàn ông rách rưới, mình đầy thương tích, máu tươi rỉ ra từ vết thương đang khập khiễng đi phía sau họ.
Nếu không cầm máu kịp thời, mùi máu tanh chắc chắn sẽ thu hút lũ thây ma, mà bản thân anh ta cũng khó trụ vững lâu hơn.
“Cô chủ nhỏ, bọn tôi tìm thấy người này trong tiệm bạc. Chỉ có mỗi anh ta ở đó, không biết có phải là người cô muốn tìm không. Nhưng vì thấy anh ta bị thương quá nặng, bọn tôi quyết định đưa về đây.”
Ông chú trung niên ôm một túi đầy trang sức bạc, vừa nói vừa bước đến máy đổi điểm để đăng ký.
Bên cạnh máy đổi điểm, ba người còn lại bận rộn lấy trang sức ra, thi thoảng lại có tiếng “keng keng” vang lên.
…
Nhan Duyệt nhìn người đàn ông bị thương, cảm thấy đau đầu.
Cô đang định hỏi anh ta có cần gì để băng bó vết thương, thì bất chợt, anh ta ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt đầy máu và bụi bẩn, nhưng đôi mắt đen láy, sắc bén, môi trắng bệch, khí thế vẫn rất mạnh mẽ.
“Anh…”
“Tôi muốn đổi thức ăn.”
Người đàn ông nói ngắn gọn, rồi giơ tay lên.
Trong tay anh ta là một nắm vòng tay, dây chuyền bạc, ánh mắt không rời khỏi quầy hàng có thức ăn.
Mạt thế đã phá hủy mọi trật tự cũ, những thứ từng quý giá nay đã trở thành vô dụng.
Anh ta cũng chỉ nghe nhóm người kia nói rằng, có thể dùng bạc để đổi lương thực, nên mới mang theo.
“Tôi còn nữa.”
Thấy cô chưa trả lời, anh ta mím môi, đổ hết số trang sức trên tay lên quầy.
Sau đó, anh ta lục lọi trong túi, móc ra thêm một nắm nữa, đặt lên, lại phát ra những tiếng “lạch cạch” giòn giã.
Nhan Duyệt hoàn hồn, vội ngăn anh ta lại.
“Đủ rồi, đủ rồi! Anh nhìn sang bên kia đi.”
Người đàn ông theo hướng tay cô chỉ, khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, chàng trai trẻ xếp đầu tiên trong hàng đã hoàn tất việc đăng ký. Cầm chiếc thẻ đen vừa nhận được, cậu ta hớn hở chạy thẳng về phía quầy hàng.
Người đàn ông bị thương – Tư Mặc – lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt trầm xuống.
Thức ăn còn lại không nhiều.
Ngay lúc đó, giọng nói của cô chủ nhỏ vang lên bên tai, kéo anh về thực tại.
“Anh cầm chỗ này qua bên kia. Trước tiên đăng ký thông tin, sau đó bỏ tất cả số bạc này vào máy đổi điểm…”
Nhan Duyệt giải thích cặn kẽ, lo lắng nhìn theo từng bước chân của anh, sợ anh đột ngột ngất đi giữa chừng.
...