Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!

Chương 1

[Đã bắt được linh hồn phù hợp, có thể ký kết khế ước.]

[Khế ước đã gửi đi, nếu không phản hồi trong ba giây, mặc định chấp nhận.]

[Ba.]

[Hai.]

[Một.]

[Ký kết thành công. Bắt đầu dịch chuyển vị diện.]

[Dịch chuyển thành công. Mời ký chủ nỗ lực thăng cấp, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.]

Nhan Duyệt mở mắt ra, trong đôi mắt hạnh trong veo lúc này tràn đầy lửa giận.

Một tuần trước, cô tham gia một hoạt động tình nguyện. Trong nhóm tình nguyện viên có một người tên là Trình Bân, từ khi được phân công công việc, anh ta đặc biệt ân cần với cô, luôn tranh làm hết những việc vốn được giao cho cô.

Ban đầu, Nhan Duyệt chỉ nghĩ có lẽ người này quá nhiệt tình. Nhưng nếu công việc của mình đều bị giành mất, vậy cô còn rèn luyện được gì nữa? Chẳng phải chuyến tình nguyện này trở thành vô ích hay sao? Thế là, Nhan Duyệt tìm Trình Bân, thẳng thắn nói rõ quan điểm của mình.

Cô cứ tưởng sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ Trình Bân như thể nghe không hiểu tiếng người, vẫn tiếp tục hành động theo ý mình.

Một cơ hội rèn luyện quý giá lại bị người này phá hỏng. Đến ngày kết thúc hoạt động, tâm trạng của Nhan Duyệt cũng tệ đến cực điểm.

Mang theo một bụng ấm ức không nơi trút bỏ, cô buồn bực trở về nhà. Khi vừa ngồi xuống, một tin nhắn bật lên trên điện thoại.

Thấy tên người gửi, tâm trạng Nhan Duyệt càng tồi tệ hơn. Không chút do dự, cô lập tức chặn số, xóa tin nhắn, rồi nằm phịch xuống ghế sofa, thở dài bất lực.

Đây là cái quái gì vậy trời?!

Sau hai ngày ở nhà nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng quên đi những điều phiền muộn trước đó, định ra ngoài dạo một vòng. Ai ngờ, vừa bước chân ra khỏi khu chung cư, cô đã chạm mặt cái gương mặt khiến cô mất ngủ mấy ngày nay.

Nhan Duyệt chẳng buồn nói lời nào, quay người bỏ đi. Nhưng chưa kịp đi xa, gáy cô đột nhiên nhói đau, rồi mất hoàn toàn ý thức.



Khi tỉnh lại, Nhan Duyệt phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Căn phòng rất rộng, chắc phải hai đến ba trăm mét vuông. Một bên có sáu, bảy hàng kệ hàng, nhưng tất cả đều nghiêng ngả lộn xộn, trên kệ trống trơn, chẳng còn lại thứ gì, giống như đã bị cướp sạch.

Dưới chân là sàn gạch men trắng, nhưng đã phủ một lớp bụi dày, trông như rất lâu rồi không có ai lui tới.

[Tít — ký chủ, cô đã tỉnh rồi?]

Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu, khiến Nhan Duyệt giật bắn mình. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng ai, mới cẩn thận lên tiếng.

"Ai đó?"

[Tôi là trí tuệ nhân tạo số 8118. Ký chủ đã tử vong ở thế giới cũ, chúc mừng ký chủ được hệ thống chính lựa chọn, có được cơ hội tiếp tục sống.]

"Tôi... Đã chết?"

Nhan Duyệt không thể tin được.

[Đúng vậy. Ký chủ bị vật sắc nhọn đánh vào sau đầu, tử vong ngay tại chỗ. Khi hệ thống chính ký kết khế ước với ký chủ, đã đồng thời báo cảnh sát giúp cô. Tội phạm sẽ bị trừng trị thích đáng bởi pháp luật.]

Nhan Duyệt còn chưa kịp hoàn hồn với sự thật rằng mình đã chết, thì hình ảnh Trình Bân bị cảnh sát bắt giữ bỗng hiện lên trong ý thức của cô.

Cô nghiến răng ken két. Nếu không phải vì tên đó, cô đâu có chết!

[Ký chủ không cần quá để tâm. Ký chủ đã được hệ thống chính chọn trúng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cô sẽ có cơ hội tái sinh.]

"Thật sao?"

[Đúng vậy. Nhưng hiện tại, cô chỉ là một quản lý cửa hàng thực tập. Mong ký chủ cố gắng, sớm ngày được chuyển chính thức. Chăm chỉ làm nhiệm vụ, sớm giành lấy cơ hội hồi sinh.]

Nếu vẫn còn cơ hội sống tiếp, Nhan Duyệt đương nhiên không muốn chết. Cô nghiêm túc hỏi:

"Tôi phải làm gì?"

[Vận hành cửa hàng.]

Trí tuệ nhân tạo 8118 nghiêm túc hướng dẫn.

[Ký chủ cần kiếm được số vốn khởi động đầu tiên, mua lô hàng đầu tiên. Hãy cố gắng bán ra sản phẩm, nâng cao danh tiếng cửa hàng. Bán được càng nhiều, cuộc sống của con người càng tốt hơn, đánh giá nhận được sẽ càng cao. Cố lên!]