Chu Đông trả xe đạp xong mới vội vàng về nhà.
Vừa về đến nhà, cậu con trai thứ ba Chu Hiếu Dương đang rửa rau.
Thấy thế, anh liền hỏi: "Hiếu Dương, mẹ con đâu?"
Chu Hiếu Dương chỉ vào trong nhà: "Mẹ vào nhà rồi ạ."
Chu Hiếu Dương nói xong liền đứng dậy, nhìn Chu Đông: "Bố, mẹ bế một người về."
Chu Hiếu Dương không nhìn thấy người đó trông như thế nào, cậu ấy ngồi ở sân cúi đầu rửa rau, mẹ đã nhanh chóng vào nhà, cậu ấy gọi cũng không nghe thấy.
Chu Đông gật đầu, vỗ vai con trai: "Con rửa rau trước đi, bố vào xem mẹ con."
"Vâng ạ."
Chu Đông tiến lên định đẩy cửa ra thì phát hiện cửa đã bị vợ khóa.
Bên trong nhà, Trần Lệ nhìn Đậu Đậu ngoan ngoãn trước mặt, nhỏ giọng nói: "Đậu Đậu, đừng sợ, đừng sợ..."
Lúc này, Đậu Đậu đang dùng đôi mắt to nhìn Trần Lệ.
Đậu Đậu không hề sợ hãi, hơn nữa lúc nãy được Trần Lệ bế về, Đậu Đậu cảm thấy rất vui, rất thoải mái.
Trần Lệ đặt Đậu Đậu xuống, quan tâm hỏi: "Đậu Đậu đói chưa?"
Đậu Đậu định lắc đầu, nhưng thấy Trần Lệ lấy đồ từ gầm bàn ra, bé con liền gật đầu.
Đậu Đậu đói lắm, đã một ngày rồi bé con chưa được ăn cơm, Đậu Đậu muốn ăn cơm.
Trần Lệ mỉm cười, lấy bánh quy dưới gầm bàn ra.
Đó là bánh quy hai hôm trước chị dâu gửi cho, mấy đứa con trai muốn ăn nhưng cô không cho, liền cất đi.
Lúc này có thể dùng rồi.
Trần Lệ bẻ một miếng đưa cho Đậu Đậu: "Nào, Đậu Đậu ăn đi con."
Ngoài cửa, Chu Đông không dám gõ cửa mạnh, chỉ nhỏ giọng gọi: "A Lệ, mở cửa đi em."
Đậu Đậu vừa ăn bánh quy thơm phức vừa nhìn về phía cửa.
Đậu Đậu chỉ tay, ra hiệu cho Trần Lệ nhìn.
Lúc này Trần Lệ mới phản ứng lại, nhìn Đậu Đậu cười nói: "Đừng sợ, là bố con về rồi đấy!"
Nói xong, cô sửa sang lại quần áo, đi tới mở cửa.
Cửa mở ra, Trần Lệ mỉm cười nhìn Chu Đông: "Anh về rồi à."
Nói xong, cô nhìn ra sau lưng anh: "Hiếu Thanh đâu, sao không thấy về cùng anh?"
Hiếu Thanh là con trai cả của họ.
Mấy năm trước, thôn mới chính thức làm giấy khai sinh cho đám trẻ trong thôn, trước đó mọi người vẫn gọi nhau bằng tên thường, bốn đứa con trai của Chu Đông đều gọi là Đại Oa, Nhị Oa…
Sau này, để cho con cái có tên đàng hoàng, Chu Đông suy nghĩ hai đêm liền, rồi theo truyền thống của cha ông, đặt tên bốn cậu con trai theo ý nghĩa thanh xuân, dương quang, phía trước có thêm chữ “Hiếu”, hy vọng con cái lớn lên hiếu thuận, nghe lời.
Con cả là Chu Hiếu Thanh, con thứ hai là Chu Hiếu Xuân, sau đó là Chu Hiếu Dương và Chu Hiếu Quang.
Trong thôn ai cũng nói vợ chồng Chu Đông tốt số, sinh một lèo bốn đứa con trai.
Không chỉ nhà anh, mà ba người em trai của anh cũng vậy, đều sinh toàn con trai, tuy không đông bằng nhà Chu Đông, nhưng cũng khiến mọi người trong thôn, đặc biệt là những nhà sinh hai ba đứa con gái đều phải ghen tị.
Tuy rằng phụ nữ có thể “giỏi việc nước, đảm việc nhà”, nam nữ bình đẳng, nhưng trong thời đại cần nhiều sức lao động này, nhà ai mà không mong có thêm con trai?
Thế nhưng nhà Chu Đông tuy đông con trai, lại mong có một đứa con gái để mà cưng chiều.
Cho nên lúc Trần Lệ mang thai đứa thứ năm, mọi người đều rất mong chờ.
Đáng tiếc, kết quả lại thành ra thế này.
Chu Đông cười nói: "Chúng nó lát nữa sẽ về."
"Ừm." Trần Lệ không nói nhiều, nhường đường cho Chu Đông đi vào.
Chờ Chu Đông vào nhà, cô vội vàng quay sang dỗ dành Đậu Đậu: "Đậu Đậu, nhìn xem ai về kìa? Bố con về rồi này."
Sắc mặt Chu Đông hơi trầm xuống, dù sao anh cũng biết vợ mình đang lên cơn “bệnh”, Đậu Đậu trước mắt không phải là con gái đã mất của họ.
Nhưng Chu Đông cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống rót một cốc nước ấm cho vợ, để cô ngồi nghỉ ngơi.
Sau khi dỗ dành vợ xong, Chu Đông mới nói: "A Lệ, em ra xem Hiếu Dương rửa rau xong chưa? Anh nói chuyện chút với Đậu Đậu."
"Chuyện gì mà không thể nói trước mặt em? Em là mẹ con bé mà." Trần Lệ dỗi.
Chu Đông khó xử nhìn vợ.
Trần Lệ thấy thế bèn cười nói: "Thôi được rồi, hai bố con cứ nói chuyện đi, em đi xem nước sôi chưa."
Nói xong, cô đi ra ngoài.