Cố Tư Tinh cầm bật cười hi hi chạy ra ngoài.
Cố Kiến Quốc đã băm cỏ heo xong và đang rửa tay. Cố Tư Tinh cầm một miếng táo đưa đến miệng ông: “Cha, ăn táo đi.”
Cố Kiến Quốc quay đầu tránh đi: “Cha không thích ăn cái này, mang cho mẹ con ăn đi.”
Cố Tư Tinh cười hì hì, nhân lúc ông há miệng mà nhét táo vào miệng ông: “Chị ba con đã nói rồi, mỗi người trong nhà đều phải ăn.”
Cố Kiến Quốc hai miếng táo trong miệng, trong vị ngọt còn kèm thêm chút chua nhẹ, rất ngon nhưng trong lòng lại hơi nhạt nhẽo. Chỉ một quả táo như thế thôi lại khiến mẹ ông phải đặc biệt chạy tới đây cáo trạng Tam Tĩnh.
Nói đến cùng còn không phải vì nghèo mà cãi nhau hay sao, nếu có tiền, ngày nào các con cũng có thể ăn được táo, chứ nào cần phải chạy đến nhà bà nội trộm nữa.
Cố Tư Tinh không biết một miếng táo lại khiến cha mình nghĩ nhiều đến vậy. Chứ nếu biết ông đang nghĩ gì thì chắc chắn cô sẽ nói: “Muốn kiếm tiền sao? Muốn các con ngày nào cũng có thể ăn táo sao? Tới đây, cùng nhau gây dựng sự nghiệp nào!”
Cô đi đến trước mặt mẹ, cũng nhét một miếng táo vào miệng bà: “Cha con đặc biệt dặn con cho mẹ nếm thử.”
Vương Nguyệt Cúc đỏ mặt, đánh nhẹ một cái lên lưng cô: “Không biết lớn nhỏ.”
Cố Tư Tinh lại cười hì hì đút thêm một miếng nữa cho mẹ sau đó bị bà đẩy đi: “Mau qua ăn với chị con đi.”
Cố Tư Tinh vâng một tiếng, thật ra trong lòng cô cũng nhạt thếch như nước lã, một quả táo mà cả gia đình còn phải nhường tới nhường lui như vậy. Nếu có tiền nào cần phải như vậy nữa?
Cô mang bát đi vào phòng bọn họ, bốn chị em cùng nhau ăn táo sau đó rửa mặt và đi ngủ. Cố Tam Tĩnh cố gắng rất lâu vẫn chỉ nặn ra được ba chữ: “Bản kiểm điểm.”
Cô ấy quyết định ngày mai sẽ viết tiếp.
Cố Tư Tinh leo lên giường, vừa quay đầu đã thấy chị hai cởϊ áσ len, bộ ngực cup C rung mấy cái. Nghĩ đến cup B chỉ một tay đã bao trọn ở kiếp trước của mình mà lòng cô chợt nguội lạnh, không biết bắt đầu bồi bổ từ bây giờ thì sau này có thể lên đến cup C được không.
Cô thở dài một tiếng, chui vào trong ổ chăn của chị cả, đợi sau khi tắt đèn mới nhỏ giọng nói với đối phương: “Chị cả, chúng ta làm kinh doanh đi.”
Cố Nhất Mẫn còn chưa nói gì thì Cố Nhị Tuệ ở bên cạnh đã phì cười: “Với tiền tiết kiệm ba hào đó của em tính làm kinh doanh kiểu gì?”
Cố Tư Tinh: “…” Cảm thấy tim lại bị đâm một nhát.
“Tiểu Tứ.” Cố Tam Tĩnh nghển cổ nhìn qua: “Hay là em cho chị ba hào đó đi, hai chúng ta cộng lại được năm hào, có thể mua được một gói que cay, hai chúng ta chia nhau ăn.”
Cố Tư Tinh không thèm để ý đến cô ấy, cái thứ vô tâm vô phế!
Cô quay người, xuyên qua màn đêm nhìn vào mắt của Cố Nhị Tuệ và nói: “Chị hai, chị là người thông minh nhất ở nhà chúng ta, chị nghe thử quan điểm của em nhé.”
“Được, chị đang nghe đây, em nói đi.” Cố Nhị Tuệ dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nhưng Cố Tư Tinh hoàn toàn không nghe ra được.
Cô nói: “Chị xem, mấy bộ quần áo mà mấy người trong phim kia mặc đẹp biết bao nhiêu, nếu chúng ta có thể mang kiểu quần áo như thế về đây bán chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.”
“Em có biết lấy mấy bộ quần áo đó ở đâu không?” Cố Nhị Tuệ hỏi, lần này giọng điệu đã nghiêm túc hơn.
Cố Tư Tinh nhếch khóe môi, nếu nói trong nhà bọn họ ai có đầu óc kinh doanh nhất thì đó chính là chị hai. Kiếp trước, hơn hai mươi tuổi cô ấy ra ngoài làm thuê sau đó dùng tiền tích góp để mở một công ty thương mại có quy mô không nhỏ. Kiếp trước, nếu bàn về tài lực của bốn chị em bọn họ thì chỉ có cô ấy, chẳng qua sau này…
Không nghĩ lại mấy chuyện không hay đó nữa, cô đã sống lại rồi, sẽ không để mấy chuyện đó xảy ra đâu.
“Đương nhiên là ở miền Nam rồi!” Cố Tư Tinh đáp: “Không phải đài phát thanh thường hay nói miền Nam phát triển rất tốt sao?”
“Tiểu Tứ này.” Cố Nhất Mẫn kéo chăn lên cho cô: “Miền Nam xa biết bao, chúng ta đều chưa từng đến đó, một đứa trẻ như em nghĩ nhiều như thế làm gì? Chăm chỉ học tập để sau này thi đỗ đại học mới là nhiệm vụ của em.”
Cố Tư Tinh hơi nản lòng nhưng cô vẫn nhìn vào mắt Cố Nhị Tuệ, nhưng lại chỉ nghe thấy cô ấy nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”