Lục Cẩm Tri nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Hà Huống chủ động nói đùa với hắn. So với lúc mới đến, Hà Huống đã thả lỏng hơn rất nhiều. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Lục Cẩm Tri đã biết ngoài vẻ ngoài ưa nhìn, Hà Huống còn có tính cách ôn hòa, mang lại cảm giác dễ chịu khi chung sống.
Chỉ là lúc vừa kết hôn, bản thân hắn vẫn còn bất mãn vì ông nội đã tự ý quyết định trước khi hỏi ý kiến mình, nên thái độ đối với Hà Huống không thể nói là tốt được. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn dần quen với sự có mặt của Hà Huống bên cạnh. Có lẽ vì Hà Huống cảm thấy thân phận của mình có phần khó xử, nên rất ít khi chủ động giao tiếp một cách thoải mái như thế này.
Khi Lục Cẩm Tri nhắc đến chuyện canh, nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ đáp lại bằng một câu bông đùa như “Nếu anh thích thì tôi sẽ đi nấu.” Nhưng Hà Huống lại không phải kiểu người như vậy.
Lục Cẩm Tri quan sát từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Hà Huống, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, liền thoải mái nói: “Lúc nào cũng sẵn sàng nếm thử.”
Hà Huống ăn uống luôn từ tốn, nhai chậm rãi, tạo nên một dáng vẻ vô cùng an tĩnh. Khẩu phần ăn của anh cũng không nhiều. Lục Cẩm Tri giả vờ như không có chuyện gì, vừa ăn vừa hỏi: “Trước đây ở nhà họ Hà, em cũng ăn ít thế này sao? Ăn thêm một chút đi.”
Hà Huống nuốt miếng cơm trong miệng rồi mới đáp: “Bây giờ tôi ăn còn nhiều hơn trước kia.”
Lục Cẩm Tri định hỏi tiếp, nhưng Hà Huống chỉ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người tiếp tục ăn trong yên lặng, nhưng bầu không khí lại mang theo sự ấm áp không ngờ.
Sau khi ăn xong, Hà Huống mới chợt nhớ ra chuyện về trường tham gia hoạt động. Vì vậy anh liền nói với Lục Cẩm Tri rằng ngày mai sẽ phải về trường một chuyến, có thể sẽ về muộn một chút.
Lên giường, tắt đèn rồi, Hà Huống vẫn còn nhớ đến chuyện hôm qua chưa làm xong. Anh định mở miệng nói nhưng lại nghĩ đến việc ngày mai phải ra ngoài, cuối cùng vẫn quyết định im lặng. Chỉ vỗ nhẹ lên đầu mình, tự nhủ: “Mau ngủ thôi.”
Nói rồi, anh chủ động dịch gần vào gối của Lục Cẩm Tri, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ, Lục Cẩm Tri nằm yên lặng, nhìn anh ngủ rồi mới lén hôn nhẹ lên một bên mặt Hà Huống. Trong lòng Lục tổng thầm thở dài: “Sao hôm nay lại không hỏi?”
Lúc đến trường, Hà Huống gọi điện cho Khâu Yên. Hai người vốn rất hợp tính nhau, là bạn thân không có gì phải giấu giếm. Có rất nhiều chuyện Hà Huống đều kể cho Khâu Yên nghe, nhưng những chuyện gần đây liên quan đến Lục Cẩm Tri thì anh vẫn chưa có cơ hội nói.
Hôm nay, ở Học viện Nghệ thuật có một buổi triển lãm mỹ thuật. Khi vào phòng trưng bày, Hà Huống bất ngờ phát hiện tác phẩm đầu tay của mình thời đại học vẫn còn được trưng bày trên đài, đó là một mô hình người máy vũ trụ.