Thấy Tào Vệ Đông vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, Từ Kiểu liếc nhìn hắn: "Không nói thì đền tiền đi, tao cũng không làm khó mày đâu.”
Khi nhắc đến tiền, mí mắt Tào Vệ Đông khẽ giật, hắn thốt ra một câu cảm ơn.
Nhưng sau khi nói xong, Tào Vệ Đông cũng chưa vội rời đi ngay mà chủ động nhìn thẳng vào mắt Từ Kiểu.
Ánh mắt Tào Vệ Đông là khoảng không tĩnh mịch, tựa như một hố đen sâu hút, không thể tiếp nhận bất kỳ cảm xúc nào mà Từ Kiểu mang tới.
Như thể tất thảy hành động của Từ Kiểu trước mặt hắn đều chỉ là không khí, hoàn toàn không đáng bận tâm.
Từ Kiểu nhìn đôi mắt đen láy ấy, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên. Cậu siết chặt chai bia trong tay rồi gõ xuống mặt bàn thật mạnh.
Loảng xoảng…
Thủy tinh vỡ tung tóe dưới sàn.
Tào Vệ Đông dừng bước, nhìn lướt qua những mảnh thủy tinh vỡ dưới chân, dường như chúng còn thu hút sự chú ý của hắn hơn là chính Từ Kiểu.
Cô gái bàn số 3 hét lên đầy sợ hãi, còn Phan Vũ gấp giọng gọi tên Từ Kiểu: "Thôi bỏ đi!”
Ông chủ quán bar vốn đã để ý bàn số 3 từ lâu, vội vàng chạy ra đuổi Tào Vệ Động ra bên ngoài, đứng chắn ở giữa hai người bọn họ. Ông ta cười ha ha giảng hòa: "Chàng trai, là do tính tình Tiểu Tào phía chúng tôi không tốt, tôi đích thân kính cậu một ly, thay cậu ta xin lỗi cậu.”
Từ Kiểu nhíu mày, hất cánh tay của ông chủ, hung dữ nói: “Ông là ai hả? Có tư cách gì xin lỗi thay cho cậu ta?”
Phan Vũ thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, vội vàng giật chai bia đã vỡ khỏi tay Từ Kiểu ném sang một bên, cưỡng chế lôi Từ Kiểu trở lại chỗ ngồi, vừa cáo lỗi vừa xoa dịu ông chủ.
Phan Vũ hỏi cậu: "Cậu còn chưa uống rượu mà sao nổi giận thế này hả? Có cần thiết không hả?” Đúng thế, có cần thiết phải giận dữ như vậy không?
Từ Kiểu bực bội châm một điếu thuốc, nhưng chính cậu cũng không biết cơn giận không tên này rốt cuộc tới từ đâu.
Nhân vật chính người ta còn chẳng buồn phản kháng, hắn cứ mặc cho cậu ở đây đánh, mắng, sỉ nhục… Vậy thì rốt cuộc là cậu đang bực bội vì điều gì đây?
Từ Kiểu dõi theo bóng dáng bận rộn của Tào Vệ Đông ở quầy lễ tân qua khe hở. Cậu rung điếu thuốc, gạt tàn, thở ra một hơi khói trắng mờ ảo, buồn bực không nói một lời.
Phan Vũ bỗng sát lại bên cạnh cậu, hỏi: “Do việc ban ngày đυ.ng phải cậu mà vẫn chưa xin lỗi đấy à?”
Từ Kiểu liếc mắt nhìn cậu ta, ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
"Để tôi.” Phan Vũ vỗ ngực cậu, cầm điện thoại đi ra khỏi quán bar ồn ào gọi cuộc điện thoại.
Không bao lâu sau, Phan Vũ quay trở lại, nháy mắt ra dấu ok với Từ Kiểu, đồng thời chỉ về phía sau bếp.
Từ Kiểu nhìn theo, bóng dáng nhợt nhạt bận rộn của Tào Vệ Đông đã biến mất.
"Đi với tôi nào.” Phan Vũ vẫy tay với Từ Kiểu.
"Cậu làm gì cậu ta rồi?”
“Cậu đi theo tôi không phải sẽ biết hay sao.”
Từ Kiểu dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, phủi tay đứng dậy.
Xuyên qua cửa sau bẩn thỉu của quán bar, bọn họ quẹo vào một con ngõ nhỏ ẩm ướt, tràn ngập mùi cồn và chất nôn. Dưới chân toàn là những kẻ say rượu nằm vạ vật, chỉ cần sơ sẩy một chút là có khi giày sẽ bị dính đầy chất bẩn.
Vừa bước đi, Từ Kiểu vừa làu bàu chê bai. Cho đến khi nhìn thấy Tào Vệ Đông đằng xa mới dừng bước.
Bốn tên côn đồ nhuộm tóc, tay lăm lăm cây gậy, gõ vào tường phát ra những tiếng cộc cộc rợn người. Chúng vây quanh Tào Vệ Đông, vừa túm cổ áo hắn, vừa thượng cẳng chân hạ cẳng tay, phun ra những lời mắng chửi tanh tưởi, tiếng gậy đánh vào cơ thể không khác gì tiếng nện lên bức tường.
Một tên côn đồ trong đó thấy người tới bèn dựa vào tường, hất cằm về phía Tào Vệ Đông, nói: "Xương chắc thật đấy, đánh thành dạng sống dở chết dở mà sao không có lấy chút phản ứng nào.”
Từ Kiểu nhìn về phía Tào Vệ Đông thì kinh ngạc khi phát hiện Tào Vệ Đông cũng đang nhìn cậu.
Trong con ngõ ẩm ướt và lầy lội, văng vẳng bên tai là những lời chửi bới tục tĩu và tiếng đấm đá, ánh mắt của hai người lại kỳ lạ bắt gặp nhau giữa không trung.
Ánh mắt của Tào Vệ Đông lạnh băng, không có bất kì tình cảm nào, cứ như thể hắn chỉ đơn giản là nhìn ai đó.
Cơn đau trên người tựa như không đối với hắn, mặt hắn không lộ chút cảm xúc, ngay cả tiếng kêu cũng không tồn tại.
Bị đánh đến mức không đứng nổi, mặt vùi vào trong vũng nước bẩn thì hắn vẫn tĩnh lặng như mặt nước.
Nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi Từ Kiểu đang đứng cách một cánh tay.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Từ Kiểu bỗng thấy gai người, nhưng phản diện thì bắt buộc phải gây thù chuốc oán, cậu không thể trốn tránh.
Phan Vũ vừa châm điếu thuốc, còn chưa kịp hút đã bị Từ Kiểu đưa tay giật phắt.
Tào Vệ Đông vẫn đang chịu đòn, còn Từ Kiểu chỉ đứng yên nhìn, bình tĩnh rít một hơi thuốc.
Tào Vệ Đông không giãy giụa, không phản kháng, cũng không hề phát ra một tiếng kêu nào.
Giống như đang đánh một cây bông, nhưng cũng giống như đang nện vào một thanh sắt.
"Hừ, xin lỗi cậu Từ mau.”
Tào Vệ Đông vẫn nhìn chằm chằm Từ Kiểu, đôi mắt đen sâu thẳm như con chuột cống ẩn nấp trong bóng tối, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của loài người ngoài sáng.
"Xin lỗi.” Tào Vệ Đông nói.
Từ Kiểu nghĩ, nhìn chằm chằm như thế này chắc chắn là ghi thù rồi.
Vậy thì buộc phải để hắn thấy cho thật rõ, ghi nhớ thật kỹ đến tận cùng người mà hắn nên hận là ai.
"Lớn tiếng lên, cậu Từ không nghe thấy.”