.Phong Thanh Thiển dùng một tay bóp lấy khuôn mặt của Dung Thiên Trần, sau đó còn khẽ vuốt ve một chút, vẻ mặt lưu manh mỉm cười hèn hạ: “Hơ hơ, Chiến Vương gia, mặc dù ta không biết tại sao một người võ công cái thế như ngươi lại bị ta ngã trúng mà không né được, đã thế lại còn quay ra giận lây ta, nhưng chẳng lẽ không có ai từng nói cho ngươi biết nên có thiện chí giúp đỡ người khác hay sao? Không có ai nói cho ngươi biết kẻ thức thời mới trang tuấn kiệt à? Giờ ngươi đã rơi vào tay ta rồi, a ha ha ha, Vương gia, người cảm thấy thế nào?”
Dung Thiên Trần tuyệt đối không ngờ được thiếu niên trước mặt vậy mà lại dám to gan lớn mật như thế.
Từ trước đến nay người dám bóp cằm của hắn, đây chính là kẻ đầu tiên!
“Ngươi muốn chết sao?” Dung Thiên Trần mặt đen sì lại.
“Quả nhiên, mỹ nam tử dù có nổi giận trông vẫn thật sự rất đẹp.”
Phong Thanh Thiển không chỉ không sợ hãi mà còn giống như đã ăn tim hùng gan báo, buông ra một câu cợt nhả sau đó lại từ tốn nói: “Đằng nào cũng chết, chi bằng trước khi chết phải tận hưởng một chút niềm vui chứ nhỉ.”
Không thể trách được Chiến Vương gia, hắn nghe thấy vậy thì đã hiểu lầm ý tứ.
“Nếu như ngươi thật sự dám làm chuyện bẩn thỉu đó với bản vương, bản vương nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Chuyện bẩn thỉu?
Phong Thanh Thiển hơi ngây người trong chốc lát.
Nhìn thấy Dung Thiên Trần ngày càng tức giận, thậm chí mặt cũng đã đỏ bừng lên, Phong Thanh Thiển chợt bừng tỉnh đại ngộ.
A, hiểu rồi.
Đoán chừng là lời khen kia của nàng đã khiến cho Dung Thiên Trần hiểu lầm.
Nhưng mà...
Hiểu lầm như thế thì càng tốt.
Phong Thanh Thiển tiếp tục nở nụ cười đê tiện: “He he, Chiến Vương gia, ngươi nói là chuyện bẩn thỉu gì cơ? Ta nghe không hiểu, chi bằng giải thích kĩ hơn cho ta một chút xem nào?”
Dung Thiên Trần tức giận.
Nhìn nụ cười bỉ ổi của người trước mặt thì làm gì có chuyện không hiểu?
Rõ ràng là quá hiểu rồi!
Phong Thanh Thiển cố ý ghé sát vào tai Dung Thiên Trần rồi thổi thổi một chút, giọng điệu ngọt ngào: “Chiến Vương gia, ngươi nói ta nghe đi!”
Toàn thân Dung Thiên Trần nổi đầy da gà.
Hết lần này tới lần khác bàn tay của Phong Thanh Thiển còn không hề yên phận, cứ thế sờ soạng lung tung khắp l*иg ngực hắn.
Cũng hết lần này tới lần khác, khi hắn muốn phản kháng thì một tay đã bị Phong Thanh Thiển dùng tay nắm chặt, một tay khác lại bị đầu gối nàng hung hăng chế trụ, cho nên bây giờ cả người Phong Thanh Thiển gần như đang nằm đè ở trên người Dung Thiên Trần.
Hắn căn bản không thể nào phản kháng được.
Lúc này lại đang không có võ công...
Phong Thanh Thiển cũng đã nhìn ra điều này nên mới dám động tay động chân như vậy.
Nếu Dung Thiên Trần vẫn còn võ công thì chắc chắn sẽ không bị nàng dễ dàng đè xuống thế này.
Cho nên, thừa dịp lúc này phải phá phách mới được!
Đằng nào lão đầu tử kia cũng có thể che chở nàng!
Nhiều nhất thì cũng chỉ bị trừng phạt, dù sao cũng sẽ không mất mạng!
Nói đi cũng phải nói lại, l*иg ngực của tên này sờ cũng thật là thích!
Sau một loạt động tác, quần áo của Dung Thiên Trần đã trở nên lộn xộn, khuôn mặt trước đó còn hơi tái nhợt giờ đã tức đến ửng hồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nhưng hắn chỉ thấy Phong Thanh Thiển yên lặng, rất nghiêm túc nói: “Vương gia, ngươi có biết bộ dạng của ngươi bây giờ khiến cho người ta rất muốn hung hăng thương tiếc ngươi một phen không?”
Dung Thiên Trần: “...”
Không phải đều do ngươi gây ra sao?
“Rất tốt, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử như thế này với bản vương!”
“Rất vinh hạnh!” Phong Thanh Thiển gật đầu thật mạnh, tiếp theo lại khẽ thở dài một tiếng: “Bản công tử vốn là người thương hương tiếc ngọc, bộ dạng này của ngươi dù sao cũng không cần bị người ta nhìn thấy, để ta chỉnh sửa trang phục lại cho ngươi.”
Dung Thiên Trần: “...”
Thương hương tiếc ngọc là để dùng như vậy à?
Nếu không phải bản vương tạm thời không còn nội lực thì đã chém chết ngươi cả ngàn lần rồi!
Nhưng sau đó Phong Thanh Thiển thật sự rất nghiêm túc sửa sang lại quần áo cho Dung Thiên Trần.
Xong xuôi, chỉ thấy nàng nở một nụ cười tươi tắn: “Vương gia, nào nào, để ta cho ngươi ăn đồ tốt.”
Nói rồi nàng móc ra một cái bình sứ từ trong ngực, đổ ra một viên thuốc màu trắng nhỏ như hạt đậu nành đưa tới bên miệng Dung Thiên Trần: “Nào, ngoan ngoãn ăn đi, tránh cho lần sau ngươi tìm được lại muốn gϊếŧ chết ta.”
Dung Thiên Trần: “...”
Hắn đúng là đang có ý nghĩ này.
“Ngươi cho rằng bản vương sẽ ăn đồ ngươi đưa sao?” Giọng nói của hắn đầy vẻ trào phúng.
Phong Thanh Thiển lại cười rồi trực tiếp nhét đan dược vào miệng Dung Thiên Trần.
Khi Dung Thiên Trần đang muốn nhổ ra, nàng liền nhe răng cười nham nhở: “Vương gia, không phải ngươi muốn ta phải dùng miệng đút cho người ăn đấy chứ.”