Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 12

Lúc sắp chết, cô ấy còn nghĩ, nếu có kiếp sau, nhất định cô ấy phải làm rõ chuyện này!

Nhất định phải làm rõ!

Lúc Lâm Ngọc Kiều và Chu Văn Tĩnh đang trò chuyện trong phòng, bên ngoài sân, mấy thanh niên trí thức khác cũng lần lượt ăn tối xong.

“Đồng chí Trần Anh.”

Trần Anh vừa đứng lên định đi rửa bát thì nghe có người gọi tên mình, cô ấy quay lại nhìn nam trí thức kia.

“Có chuyện gì không, đồng chí Đỗ?”

Đỗ Tử Dương có hàng lông mày rậm, đôi mắt sắc sảo pha chút ngang tàng. Anh ta liếc qua người bên cạnh, một chàng trai trông có vẻ lạnh lùng, xa cách, rồi mới quay lại nhìn Trần Anh.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc cô đừng quên những gì tôi nói lúc nãy.”

Trần Anh nhớ lại lời anh ta nói trên bàn ăn, lập tức gật đầu.

Khi xoay người đi, ánh mắt cô ấy vô thức lướt qua người đang ngồi cạnh Đỗ Tử Dương, trong lòng dấy lên một tia khó hiểu.

Vừa nghĩ ngợi, cô ấy vừa cúi xuống rửa bát đũa ở bể nước trong góc sân.

Cũng lúc đó, Hồ Thanh Thanh, người vẫn ngồi bên bàn, ngước lên nhìn Đỗ Tử Dương, thản nhiên phun ra hai chữ: “Thần kinh!”

Giọng không lớn, nhưng đủ để Đỗ Tử Dương nghe rõ.

“Cô nói ai đấy!”

Anh ta nhướng mày, lập tức chỉ tay vào cô ấy, nhưng lại á khẩu, không biết nên nói gì.

Hồ Thanh Thanh nhìn gương mặt vênh váo của anh ta, chẳng chút khách khí, vừa đứng dậy vừa đáp: “Ai tự nhận thì tôi nói người đó.”

“Này, cô…!”

Đỗ Tử Dương nghiến răng, chỉ vào bóng lưng cô ấy, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng biết nói gì.

“Hừ! Ông đây không chấp với cô.”

Anh ta bĩu môi, lầm bầm một câu rồi quay sang nhìn người bạn bên cạnh.

Cũng là đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cũng là vừa tan làm về, thế nhưng trên người Đỗ Tử Dương vẫn còn vương mùi mồ hôi.

Ngược lại, người bạn bên cạnh anh ta trông lại sạch sẽ, sảng khoái, dường như cái nóng oi bức của mùa hè này chẳng hề ảnh hưởng gì đến anh.

Chiếc áo sơ mi trắng bằng vải dệt ôm lấy thân hình cao ráo, khiến Đỗ Tử Dương nhớ đến những tạp chí thời trang Hồng Kông mà anh ta từng xem ở nhà. Ngoại hình và khí chất của cậu bạn này, so với những người mẫu nam trên tạp chí còn bắt mắt hơn mấy phần.

Ngoại hình xuất chúng, phong thái điềm đạm, xa cách, dường như đã trở thành dấu hiệu nhận diện của Lục Kinh Lễ. Sự lạnh nhạt, hờ hững toát ra từ anh không phải là do cố tình, mà là vì vốn dĩ anh không để tâm đến người khác.

Vậy mà hôm nay, người lúc nào cũng lạnh nhạt này lại làm một việc hoàn toàn không thuộc về mình.

Đỗ Tử Dương tuy không phải là bạn từ nhỏ của Lục Kinh Lễ, nhưng ít nhiều cũng hiểu được con người anh

Lúc này trong lòng anh ta có cả một đống câu hỏi cần giải đáp.

"Kinh Lễ, sao tự nhiên cậu lại ra tay cứu cái cô Lâm Ngọc Kiều rơi xuống sông đó vậy?"

Không trách Đỗ Tử Dương nghĩ nhiều, vì họ đều đến từ Bắc Kinh, trong lòng ít nhiều vẫn có sự xa cách với đám người nông thôn.

Nhất là loại con gái như Lâm Ngọc Kiều, rõ ràng là muốn giở trò để gây sự chú ý với bạn anh ta.

Anh ta càng không xem trọng những người như vậy.

Cánh cửa nhà họ Lục đâu phải ai cũng có thể bước vào.

Nghĩ đến chuyện mấy tháng trước, dì Lục đã kéo anh ta lại dặn dò hết lần này đến lần khác: bảo anh ta nhất định phải trông chừng cậu con trai bảo bối của bà ấy khi xuống nông thôn.

Mẹ của Lục Kinh Lễ hiểu rõ con trai mình quá xuất sắc, ở Bắc Kinh đã có không ít cô gái thích anh.

Nhưng những cô gái đó đều có gia giáo, những chuyện như bày mưu tính kế hay quyến rũ người khác, họ không đời nào làm.

Huống hồ, xung quanh còn có người lớn giám sát.

Thế nhưng, thời thế ở Bắc Kinh lúc bấy giờ vô cùng rối ren, vì sự an toàn của con trai, cả nhà đã thống nhất đưa Lục Kinh Lễ về nông thôn làm thanh niên trí thức.

Dù mẹ Lục có thương con trai thế nào cũng không thể để anh ở lại thành phố trong tình cảnh này.

So với cuộc sống luôn tiềm ẩn nguy hiểm kia, chịu chút khổ ở nông thôn thì đã là gì.

Cùng lắm họ sẽ gửi thêm tiền và đồ ăn xuống cho anh.