Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 5

Nghe đến đây, Khổng Ngọc Hà bật cười chế nhạo, che miệng giễu cợt:

"Ha! Chị lấy đâu ra tiền mà tặng quà cho Kiến Hoa? Với lại, dù chị có tặng tôi cũng chẳng thèm nhận thứ đồ xui xẻo của chị!"

Nhưng khi vừa nói dứt câu, ánh mắt ả đông cứng lại.

Lâm Ngọc Kiều từ từ giơ tay lên, để lộ thứ mà cô đang cầm.

Khổng Ngọc Hà lập tức căng thẳng, nghĩ rằng cô cầm vũ khí, nhưng khi nhìn kỹ, đó chỉ là... Một chiếc bật lửa rẻ tiền.

"Bật lửa?!"

Khổng Ngọc Hà bật cười ngặt nghẽo, tiếng cười đầy châm biếm vang khắp căn phòng:

"Ha ha ha! Lâm Ngọc Kiều, chị đúng là đồ nghèo rớt mồng tơi! Đừng nói là định tặng Kiến Hoa cái bật lửa rẻ tiền này chứ?"

Lời chế nhạo của Khổng Ngọc Hà như một ngọn lửa đổ thêm dầu vào ngọn núi lửa hận thù trong lòng Lâm Ngọc Kiều.

Nụ cười lạnh lẽo trên môi cô đột nhiên đông cứng lại, hóa thành một biểu cảm băng giá đầy căm hận.

Ánh mắt cô như con rắn độc đang bò ra từ hang, khóa chặt lấy Khổng Ngọc Hà.

Ngón tay cô siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu như muốn rỉ ra.

"Đúng vậy, món quà này cũng là dành cho cô, Khổng Ngọc Hà. Hy vọng cô sẽ thích..."

Khổng Ngọc Hà vừa mở to mắt ngạc nhiên, chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra, thì "tách" tiếng bật lửa vang lên.

Ngọn lửa nhỏ xíu lóe sáng trong tay Lâm Ngọc Kiều.

Trong khoảnh khắc đó, khí gas đã tích tụ trong căn phòng suốt thời gian dài lập tức bị kích hoạt.

"Bùm!!!"

Một tiếng nổ đinh tai vang lên, và ngọn lửa bùng lên dữ dội, bao trùm căn phòng trong nháy mắt.

Khổng Ngọc Hà, đứng gần bếp ga nhất là người gánh chịu đầu tiên.

Ả chưa kịp hét lên một tiếng đã bị sức ép của vụ nổ hất văng đi, thân thể bị thiêu rụi ngay trong khoảnh khắc.

Còn Lâm Ngọc Kiều, nằm giữa biển lửa, cảm nhận từng đợt đau đớn khi ngọn lửa nuốt chửng thân thể mình.

Nhưng ánh mắt đỏ rực của cô vẫn kiên định nhìn về phía Khổng Ngọc Hà vừa bị thổi bay.

Cô không hối hận.

Dùng cách này để kéo kẻ thù cùng xuống địa ngục, cô thấy đáng giá.

Duy chỉ có một điều khiến cô day dứt là mẹ cô, người đã chăm sóc cô suốt hai mươi năm qua, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn vì hậu quả của vụ hỏa hoạn này.

Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn.

Trước khi mẹ rời khỏi nhà sáng nay, cô đã lén nhét sổ tiết kiệm và những giấy tờ quan trọng vào túi của bà. Ít ra, đó là chút bù đắp cuối cùng cô có thể làm được.

Nếu có thể sống lại một lần nữa...

Cô ước mình sẽ không sống cuộc đời ngu ngốc và hèn nhát như thế này.

Tiếng hét thất thanh vang lên khắp khu chung cư:

"Cháy rồi! Nổ lớn quá! Mau cứu hỏa!"

Trong sân, bác gái Hồ vừa bế cháu về, ngẩng đầu nhìn lên. Khói đen cuồn cuộn bốc lên từ căn hộ trên tầng cao nhất.

Bà đứng sững người, miệng lẩm bẩm:

"Trời đất ơi, đó… đó chẳng phải nhà của Lâm Ngọc Kiều sao?

Còn người vừa nãy là… Khổng Ngọc Hà à? Ôi trời... đúng là báo ứng mà!"