Tôi Cũng Có Nhà

Chương 4

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa nảy lên trong đầu, Lâm Sơ Tễ đã gật đầu với tôi: "Ừ, tạm biệt. Cậu cứ đi trước đi."

Tôi giơ vẫy tay chào Lâm Sơ Tễ, và như dự đoán, cậu ấy cũng vẫy tay đáp lại tôi.

Sau khi chạy xong, mọi bức bối trong lòng tôi đều tan biến, bước chân đi về cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Lúc sắp ra khỏi sân thể dục, tôi vô thức ngoái đầu nhìn lại, từ xa, tôi thấy bên cạnh Lâm Sơ Tễ xuất hiện một nam sinh rất cao.

Cả hai đều mặc đồ thể thao đen tuyền, trông…rất đẹp mắt.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, kiểm tra thời gian rồi lướt qua danh sách giao dịch.

Chợt nhận ra thời tiết hình như đã trở lạnh, chỉ đi bộ thôi cũng khiến tôi tốn nhiều sức hơn.

Vì muốn kiếm thêm tiền, tôi nhận học dùm dài hạn.

Mỗi tiết học được hai mươi tệ, không cần nghe giảng, thậm chí còn có thể tranh thủ thời gian đó học những thứ mình muốn, với tôi mà nói, đây là một khoản giao dịch vô cùng có lợi.

Niềm vui của người nghèo chính là đơn giản như vậy, tâm trạng tôi lập tức tốt lên không ít.



Lớp học kỹ năng có đến hơn chín mươi người, đến giờ giải lao, cả phòng học bỗng trở nên xôn xao.

Tôi còn có thể nghe thấy những tiếng bàn tán nhỏ đầy kích động bên cạnh.

Ngẩng đầu lên nhìn, nguồn cơn của sự náo nhiệt ấy chính là chỗ của Lâm Sơ Tễ.

Một nam sinh vừa ngồi xuống cạnh cậu ấy.

Hai bạn cùng phòng ngồi cạnh tôi đều đang nhìn điện thoại với vẻ mặt có chút kỳ quái.

Có lẽ vì ánh mắt tôi hướng về phía họ quá rõ ràng, nên cả hai liếc nhìn nhau, rồi một người trong số đó đưa điện thoại cho tôi với vẻ mặt phức tạp, nói: "Cậu, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt..."

Tôi không hiểu gì cả, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy điện thoại.

Trên màn hình là một bức ảnh chụp, lòng bàn tay tôi đột nhiên hơi đổ mồ hôi.

Trong ảnh là Lâm Sơ Tễ và một nam sinh khác, ảnh chụp chỉ là góc nghiêng của họ.

Cả hai đều rất đẹp trai, rất nổi bật giữa đám đông.

Tôi kéo xuống khu vực bình luận, phát hiện bên dưới có người hỏi: "Khoa nào đây? Họ có phải là một cặp tình nhân đồng tính không?"

Có người phản bác: "Sao có thể chứ?", nhưng ngay sau đó, một người khác lại đăng một bức ảnh khác.

Bức ảnh đó là một đôi tình nhân mặc đồ đôi, giống hệt trang phục mà Lâm Sơ Tễ và nam sinh kia đã mặc ngày hôm đó.

Tôi bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó trên sân thể dục...

Tôi nói mình phải về ký túc xá, nhưng lại không thể mở miệng hỏi Lâm Sơ Tễ có muốn cùng tôi trở về hay không.

Sau đó, bên cạnh Lâm Sơ Tễ lại có thêm một nam sinh...

Tôi trả lại điện thoại cho bạn cùng phòng, cố gắng dời sự chú ý về sách giáo khoa.

Thực ra, tiết học này giảng viên cũng không có giảng bài gì quan trọng, chúng tôi chỉ cần nộp một bài tập nhóm là xong.

Tôi không nhất thiết phải chăm chú nghe giảng đến vậy.

Nhưng tôi… tôi lại muốn nghe thật nghiêm túc.

Bạn cùng đã phòng gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng gia cảnh cả Lâm Sơ Tễ rất tốt, bình thường ở phòng cậu ấy cũng rất hòa thuận với mọi người, chúng tôi cứ xem như không biết chuyện gì, bình thường chung sống là được.

Ánh mắt tôi dừng lại ở câu cuối cùng: "Nếu cậu thực sự không quen, thì cứ phớt lờ đi, hạn chế giao lưu, tránh để cậu ta đi méc trưởng tòa kí túc xá khiến chúng ta gặp rắc rối."

Trong lòng tôi chợt hiện lên một suy nghĩ, với tính cách của Lâm Sơ Tễ, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm ra chuyện gây khó dễ cho người khác đâu.

Vì thế, tôi chỉ trả lời một chữ "Ừm", rồi không nhìn điện thoại nữa....

Tháng 11 là thời điểm xét duyệt trợ cấp hộ nghèo, tôi nhanh chóng thu thập đầy đủ giấy tờ, hy vọng có thể được duyệt. Dù sao, số tiền vài nghìn kia cũng rất quan trọng với tôi.

Trong thời gian đó, Lâm Sơ Tễ mua đồ một đống đồ ăn mang về ký túc xá mời chúng tôi. Tôi không hiểu bản thân đang khó chịu điều gì, viện đủ loại lý do để từ chối cậu ấy.

Sau lần đó, chúng tôi hầu như không có liên lạc gì với nhau. Lâm Sơ Tễ về ký túc xá rất khuya, mà tôi đi làm cả ngày rất mệt, nên thường ngủ sớm.

Lên lớp, Lâm Sơ Tễ cũng không ngồi cùng chúng tôi. Cậu ấy có nhóm bạn của riêng mình...trong đó còn có cả nam sinh kia.

Lần đầu tiên nam sinh ấy đi cùng Lâm Sơ Tễ vào lớp đi học, rất nhiều nữ sinh len lén quay đầu nhìn họ, sau đó cúi xuống gõ chữ lia lịa trên điện thoại.

Nhưng chẳng ai dám hỏi thẳng quan hệ của họ là gì. Dù sao, không ai muốn trêu chọc vị phú nhị đại này.

Trời dần lạnh hơn. Mấy mùa đông trước tôi đều sống qua loa, quần áo cũng chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại, vừa cũ vừa chật.

Lần này sau khi tôi trả tiền cho thầy Tống vẫn còn dư ra một ít. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi muốn mua cho mình một bộ quần áo mới.

Đúng vậy, tôi cảm giác từ khi vào đại học, đặc biệt là sau khi gặp Lâm Sơ Tễ, tôi dường như trở nên có chút ham hư vinh.