“Ngự thiện phòng làm điểm tâm không thơm chắc?” Triệu Tê nói.
“Sao trẫm phải đi ăn của hắn? Không đi.”
Mấy ngày liền nằm trong tẩm cung làm cá mặn, cuối cùng Triệu Tê cũng dần thích nghi với thân phận cẩu hoàng đế của mình. Nhân dịp thời tiết tốt, cậu được Giang Đức Hải dẫn đi dạo trong ngự hoa viên. Trong ngự hoa viên có một cái ao lớn, nuôi không ít cá chép cảnh. Triệu Tê lười biếng phơi nắng, nhìn đàn cá trong ao tranh nhau giành thức ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào. Cậu giật mình: “Sao vậy? Lại có thích khách sao?”
Giang Đức Hải: “Hoàng thượng, trong cung này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, làm gì có nhiều thích khách như vậy.”
Triệu Tê căng thẳng: “Ngươi biết cái gì mà nói! Mau sai người đi xem có chuyện gì.” Không phải cậu phản ứng thái quá, mà trong sách có quá nhiều người muốn lấy mạng của tên cẩu hoàng đế này. Cậu đã xuyên thành phản diện, thì cũng phải có giác ngộ của phản diện.
Không lâu sau, một tiểu thái giám đến bẩm báo: “Hoàng thượng, là Giang công tử và Dung công tử cãi nhau ở phía trước.”
“Thật không? Trẫm không tin.” Triệu Tê nói.
“Dung Đường không giống loại người sẽ cãi nhau với Giang Bảo Nhi.”
“Hoàng thượng anh minh.” Tiểu thái giám nói tiếp: “Chủ yếu là Giang công tử nói nhiều, còn Dung công tử thì hầu như không lên tiếng.”
Pháo hôi đang tự tìm đường chết ngay trước mắt, không đi xem thật là đáng tiếc. “Trẫm đi xem.” Triệu Tê nói.
“Thị vệ theo sát trẫm.”
Bên hồ, Dung Đường ngồi trên một băng ghế đá, sắc mặt tái nhợt, dung nhan gầy gò, tựa như ngọn lửa vừa bị dập tắt. Bên cạnh y là một thiếu niên môi hồng răng trắng, trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Người này hẳn là Giang Bảo Nhi.
Giang Bảo Nhi thao thao bất tuyệt, Dung Đường lộ vẻ không kiên nhẫn, đứng dậy định rời đi, nhưng bị Giang Bảo Nhi túm lấy ống tay áo.
Dung Đường có vẻ cực kỳ chán ghét, lập tức giật mạnh tay áo ra, Giang Bảo Nhi mất thăng bằng, lùi lại mấy bước, rồi “bõm” một tiếng rơi xuống nước. Trước khi rơi xuống còn không quên hét lên: “Hoàng thượng cứu mạng!”
Vừa lúc chứng kiến toàn bộ sự việc, Triệu Tê: "…" Trẫm ngửi thấy mùi vị của kịch sĩ rồi đây.
Giang Đức Hải hoảng hốt: “Hoàng thượng, Giang công tử rơi xuống nước rồi!”
“Trẫm có bị mù đâu.” Triệu Tê nhìn về phía Dung Đường, Dung Đường chỉ liếc cậu một cái, sau đó lập tức dời mắt đi.
Triệu Tê tiến đến gần hồ, Giang Bảo Nhi vẫn đang quẫy đạp trong nước, từ một thiếu niên khỏe mạnh biến thành một con chó rơi xuống nước.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng cứu Bảo Nhi… a!”
Triệu Tê hơi cúi người hỏi: “Ngươi có biết bơi không?”
“Hoàng thượng, Bảo Nhi… ục ục…”
“Ngươi nói gì? Trẫm nghe không rõ.”
“Ục ục ục ục ục…”
Triệu Tê khẽ cười, vẫy tay ra hiệu cho thị vệ nhảy xuống cứu người.
Khi được kéo lên bờ, Giang Bảo Nhi đã bất tỉnh. Triệu Tê đoán tám phần là hắn đang giả vờ, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Đưa hắn về đi, gọi thái y đến xem.”
Nói xong, cậu quay sang nhìn Dung Đường: “Ngươi…”
Dung Đường che miệng bằng nắm tay, không kìm được mà ho sù sụ. Triệu Tê kiên nhẫn chờ y ho xong, nhưng không ngờ càng ho càng dữ dội, thân hình y lảo đảo, như thể chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Triệu Tê vô thức tiến lên định đỡ y, nhưng Dung Đường lùi lại một bước, giọng lạnh lẽo: "Đừng chạm vào ta."
Triệu Tê cứng miệng đáp: "Trẫm cũng đâu có muốn chạm vào ngươi. Trẫm nhớ dai lắm, chuyện lần trước ngươi muốn hạ độc trẫm, trẫm vẫn chưa quên đâu."
"Vừa hay, thù mới cộng thêm thù cũ." Dung Đường cười tự giễu.
"Hoàng thượng còn chờ gì nữa?"
"Thù mới? Lấy đâu ra thù mới?"
Dung Đường nhìn cậu, ánh mắt có chút vi diệu: "Sủng vật mà hoàng thượng yêu quý rơi xuống nước vì ta, đây chẳng phải thù mới sao?"
"Ồ, ngươi nói chuyện đó à," Triệu Tê bật cười, "Giang Bảo Nhi cố tình nhảy xuống đấy, ngươi không nhìn ra sao? Ngươi cũng chẳng thông minh lắm nhỉ, sao lại đỗ thám hoa vậy?"
Dung Đường: "…"
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Đường: Cảm giác bị xúc phạm.