Đoạn video ghi lại cảnh Trương Hồng và lão Lý bị phát tán trên mạng xã hội, tạo nên một cơn địa chấn. Danh tiếng của Trương Hồng hoàn toàn sụp đổ, trở thành trò cười cho thiên hạ. Gia tộc họ Trương cũng bị cuốn vào vòng xoáy, cổ phiếu rớt giá thảm hại, các đối tác lần lượt rút lui.
Trương Văn, sau khi hay tin, phẫn nộ đến mức suýt ngất. Hắn lao vào phòng Trương Hồng, giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.
"Mày đã gây ra chuyện gì thế hả? Mày có biết mày đã hủy hoại cả gia đình này không?"
Hắn gào lên, giọng khàn đặc.
Trương Hồng ôm mặt, khóc nức nở. Cô ta không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mình đã rơi vào bẫy.
"Con... con không biết. Con chỉ nhớ bước vào phòng... rồi sau đó..."
Cô ta lắp bắp, không thể nói hết câu.
Trương Văn không còn tâm trí để nghe cô giải thích. Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lam Phong, sau khi thu thập đủ bằng chứng, quyết định hành động. Hắn ra lệnh niêm phong toàn bộ tài sản của nhà họ Trương, đồng thời gửi đơn tố cáo đến cơ quan chức năng.
Đoạn video của Trương Hồng và lão Lý tiếp tục lan truyền, trở thành biểu tượng cho sự suy đồi đạo đức của một bộ phận giới trẻ. Đồng thời là lời cảnh tỉnh cho những ai có ý định đạt được mục đích bằng thủ đoạn.
Sau khi giải quyết xong vụ nhà họ Trương, Lam Phong trở về biệt thự, cảm thấy kiệt sức. Vừa ngả lưng xuống ghế sofa, điện thoại của hắn reo lên. Nhìn tên người gọi, hắn khẽ thở dài, biết không thể trốn tránh được nữa.
"Ông nội!"
Hắn nói, giọng đầy kính cẩn.
"Lam Phong, cháu đang làm gì vậy?"
Giọng ông nội vang lên, đầy vẻ trách móc.
"Ông nghe nói cháu lại gây ra chuyện lớn nữa hả?"
"Cháu chỉ đang giải quyết một vài vấn đề nhỏ thôi ạ."
Lam Phong đáp, cố gắng giảm nhẹ tình hình.
"Vấn đề nhỏ mà cả thành phố xôn xao như vậy sao?"
Ông nội hắn gắt gỏng.
"Thôi được rồi, ông không muốn nói chuyện đó nữa. Ông gọi cho cháu có chuyện quan trọng hơn."
"Dạ, ông nói đi ạ."
"Cháu cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc lập gia đình rồi đấy. Ông muốn có chắt bế lắm rồi."
Lam Phong im lặng một lúc, không biết trả lời thế nào. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, và cũng không hứng thú với bất kỳ cô gái nào.
"Ông nội, cháu còn chưa nghĩ đến chuyện đó."
Hắn nói, giọng có chút khó xử.
"Công việc của cháu còn rất nhiều, cháu không có thời gian lo chuyện riêng tư."
"Công việc thì lúc nào chẳng có."
Ông nội hắn nói.
"Cháu không thể cứ mãi sống một mình như vậy được. Ông muốn cháu tìm một người vợ hiền thục, sinh cho ông vài đứa chắt."
"Dạ, cháu biết rồi ạ."
Lam Phong đáp, cố gắng xoa dịu ông nội.
"Cháu sẽ cố gắng tìm một người phù hợp."
"Được rồi, ông tin cháu."
Ông nội hắn nói.
"Nhưng cháu nhớ đấy, ông không muốn phải chờ đợi lâu đâu."
Sau khi cúp máy, Lam Phong tức giận ném điện thoại vào tường. Hắn biết không thể trì hoãn chuyện này mãi. Nhưng hắn cũng không biết tìm một người vợ như thế nào. Hắn không có thời gian hẹn hò, và cũng không muốn kết hôn chỉ vì nghĩa vụ.
Lam Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen kịt. Hắn tự hỏi, liệu mình có thể tìm được một người phụ nữ yêu thương hắn thật lòng hay không. Bất chợt, hắn nghĩ về cô gái tóc ngắn mềm mại đêm đó. Đến nay, mọi tin tức về cô dường như là mò kim đáy bể.