Một nơi mà mức lương trung bình là ba, năm nghìn, lại dám đòi hai vạn, đây là coi nàng như con cừu béo để làm thịt rồi.
"Sao có thể chứ." Tên áo khoác xanh lá cây cười gượng gạo: “Tôi ra giá, cô trả giá, đây mới gọi là buôn bán chứ."
"Giá cả đúng là hơi cao, vậy, giảm 40%, tám nghìn! Những lời khác tôi không lừa cô đâu, bậc thầy làm ra, đảm bảo đáng đồng tiền bát gạo."
"Được." Yến Hàm Xuyên đưa tay ra: “Tôi mua."
"Quy tắc của chúng tôi là trả tiền trước, giao hàng sau." Tên áo khoác xanh lá cây liếʍ môi, chiếc khuyên môi phản chiếu ánh đèn: “Hay là thêm bạn bè đi? Tôi có rất nhiều nguồn hàng tận tay, nếu cô còn muốn Hắc Hư Mộng, tìm tôi chắc chắn đúng."
"Được." Yến Hàm Xuyên nói.
Tên áo khoác xanh lá cây nhìn nàng chằm chằm, mắt không chớp, hai giây sau, hắn ta gãi đầu: “Hệ thống của cô vừa trả lại yêu cầu kết bạn của tôi."
Cùng lúc đó, Yến Hàm Xuyên nhận được lời nhắc nhở từ quản gia thông minh D: "Cô vừa nhận được một yêu cầu kết bạn từ công dân hạng tư, đã bị từ chối thay cô."
Quên mất còn có hạn chế về cấp bậc. Yến Hàm Xuyên bảo hệ thống đồng ý yêu cầu, chuyển tiền qua.
"Tôi tên là Jerry, bạn bè đều gọi tôi là Kiệt." Tên áo khoác xanh lá cây lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo ném qua: “Nhớ tìm tôi khi cần nhé."
Trong chiếc hộp đen dẹt chứa một con chip, Yến Hàm Xuyên nhét nó vào túi, tiếp tục đi dọc theo con phố một cách vô định.
Yến Hàm Xuyên: 【D, Hắc Hư Mộng là gì?】
D: 【Là Hư Mộng bất hợp pháp do tư nhân ghi lại và sử dụng để kiếm lời mà không có ủy quyền của công ty New Set, loại Hư Mộng này đa phần chứa đầy nội dung máu me, bạo lực, khiêu da^ʍ.】
Hư Mộng thì nàng biết, là một loại công nghệ thực tế ảo siêu cấp, có thể tái hiện hoàn toàn một đoạn trải nghiệm được ghi lại, tuy không thể tự do hành động, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được tất cả trạng thái cảm quan của người quay phim lúc đó, trải nghiệm hỉ nộ ái ố của đối phương.
Được người ta gọi là giấc mơ giả tạo nhưng chân thực.
Có lẽ, điều này có thể giúp nàng tìm lại chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Nghĩ đến đây, Yến Hàm Xuyên liền quay đầu đi về, định xem thử Hắc Hư Mộng này rốt cuộc có kí©ɧ ŧɧí©ɧ như lời hắn ta nói hay không.
Cắm chip vào kính Hư Mộng, Yến Hàm Xuyên nằm trên giường, đeo kính vào, trong một thoáng mơ hồ, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi.
Hai người đang đánh nhau trong võ đài được bao quanh bởi lưới sắt, tiếng reo hò như sóng triều vỗ vào màng nhĩ nàng từng đợt: “nàng" giơ hai tay lên, miệng hét lớn: "Derry, đồ vô dụng!"
Máu nóng sục sôi, tim đập nhanh, hưng phấn là lớp áo ngoài, đáy lòng là sự kích động thầm kín.
Yến Hàm Xuyên nghe thấy tiếng thở dốc của mình, có người vỗ vai "nàng": “Bích Thường, đến lúc xuất phát rồi."
"Được, đến ngay đây."
"Nàng" lên tiếng, chen ra khỏi đám đông, khoảnh khắc tiếp theo: “nàng" và vài người xuống xe: “Winnie, đã kiểm soát camera chưa?"
"Sắp rồi... xong rồi!" Một giọng nữ vang lên trong đầu: “Chính là bây giờ!"
"Đi!"
"Nàng" cầm súng lên, hormone adrenaline tiết ra, niềm vui thích gϊếŧ chóc nảy nở trong từng thớ xương, bật ra một tràng cười lớn khoa trương: “Gϊếŧ chết lũ ngu xuẩn này!"
Tiếng súng dày đặc như sấm, tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ vang vọng khắp tòa nhà, máu và tay chân văng tứ tung, khói thuốc súng cùng mùi tanh xộc vào mũi, đây là mùi vị của sát lục.