Sổ Tay Tiến Hóa Bệnh Tâm Thần

Chương 1

"Kính thưa quý khách, hãng hàng không Gree hân hạnh được phục vụ quý khách. Chỉ còn hai mươi phút nữa là máy bay sẽ hạ cánh xuống thành phố Trường Thanh. Trên đường đi, máy bay sẽ ngang qua đỉnh Lưu Ly. Quý khách có thể mở rèm cửa sổ để chiêm ngưỡng cảnh quan tuyệt đẹp phía dưới."

Nữ tiếp viên nhẹ nhàng thông báo, nở một nụ cười hoàn hảo đến mức khó tin. Bộ đồng phục xanh đậm ôm sát thân hình, phần cổ áo khoét sâu, tôn lên vòng eo thon gọn, khoe trọn những đường cong quyến rũ.

Chiếc váy ngắn để lộ đôi chân trắng ngần, mịn màng. Đôi tay cô đan vào nhau trước bụng, những ngón tay thon dài như được vẽ nên từ một bức tranh. Mái tóc vàng xoăn nhẹ, vài sợi buông lơi dưới vành mũ. Hốc mắt sâu, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao thẳng, gương mặt hoàn hảo không một dấu vết của sự can thiệp.

Một vẻ đẹp tự nhiên hiếm có như vậy, lại chọn công việc của một tiếp viên hàng không.

Tuy nhiên, điều này cũng không có gì quá ngạc nhiên. Chuyến bay này là tuyến VIP cao cấp, dành riêng cho giới thượng lưu, mọi thứ đều phải đạt đến độ hoàn hảo tuyệt đối.

Một mỹ nhân tự nhiên, đối với một tập đoàn lớn mà nói, không phải là điều gì quá khó kiếm. Hơn nữa, dịch vụ mà cô cung cấp không chỉ dừng lại ở những thông báo thông thường.

Tiến sĩ Mạc Lý An khẽ ra hiệu, chỉ liếc nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững, cất giọng: "Cho tôi một cốc nước lọc, thêm vài lát bạc hà."

Nữ tiếp viên mỉm cười đáp: "Vâng, xin quý khách vui lòng chờ trong giây lát."

Đỉnh Lưu Ly là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng gần thành phố Trường Thanh. Trong thời chiến, nơi đây từng là một vị trí chiến lược quan trọng, hứng chịu vô số trận bom. Dưới sức nóng khủng khϊếp, đá bị nứt vỡ và hóa lỏng, cả một quả đồi biến thành một lòng chảo khổng lồ, sau khi nguội đi, nó lấp lánh như thủy tinh.

Ánh nắng trưa chói chang, vị tiến sĩ dường như không mấy quan tâm đến cảnh vật bên ngoài. Ông vừa kéo rèm cửa sổ xuống thì chiếc ghế bên dưới bỗng rung lắc dữ dội, như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão tố, chực chờ hất tung ông xuống.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, kèm theo ánh lửa lóe ra từ họng súng. Một bóng người mặc đồ bảo hộ kín mít, đội mũ bảo hiểm, hai cánh tay là những vũ khí cơ khí, phá toang nóc máy bay, nhảy xuống từ lỗ hổng vừa tạo ra.

Những hành khách sang trọng trên khoang lập tức tái mặt, tiếng la hét, tiếng kêu cứu vang lên khắp nơi. Chiếc xe đẩy đựng đồ ăn tinh xảo bị lật nhào, những ly rượu vỡ tan tành, rượu đỏ sẫm thấm loang lổ trên tấm thảm dệt bằng chỉ vàng thủ công.

"Xin quý vị bình tĩnh!" Kẻ tấn công giơ một cánh tay máy chỉ thẳng vào lối đi, bốn năm họng súng vẫn còn bốc khói, giọng nói méo mó qua bộ đàm: "Chúng tôi chỉ đến để mời một vị khách."