Đôi lời dịch giả: Bộ này nó tình, nó dịu keo mà nó ngonnnn :333333 (Pls: Đọc trong thầm lặng giùm ad =^_^=)
Nếu không gặp Triệu Thiến Hoa, có lẽ tôi cũng như bao người khác, tìm một người đàn ông rồi kết hôn, sinh con và sống một cuộc đời bình thường.
Nhưng cuộc đời tôi đã gặp được cô ấy, và tôi đã rước cô ấy về nhà, làm vợ của tôi, cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc và khác biệt!
Tôi tên là Trần Tĩnh Nam, một cái tên nghe rất nam tính. Mẹ tôi, người đã đặt tên cho tôi, thật ra không có nhiều học thức. Bà chỉ vì sinh con gái mà cảm thấy bất lực trước tư tưởng trọng nam khinh nữ. Sự bảo vệ duy nhất bà có thể dành cho tôi là đặt cho tôi một cái tên mang chữ "Nam", hy vọng tôi có thể mạnh mẽ trưởng thành như con trai, không bị ai bắt nạt.
Tám năm tuổi thơ non nớt, mông lung trôi qua, một ngày nọ, tại tiệm cắt tóc, tôi tự chọn cho mình một kiểu tóc rồi cắt phăng đi mái tóc dài. Mẹ không hề tức giận vì mái tóc mà bà dày công nuôi dưỡng cho tôi bị cắt bỏ. Phản ứng đầu tiên của bà là cuối cùng cũng không cần mỗi sáng thức dậy chải đầu cho con gái nữa, cũng không cần lo lắng về việc tóc bị chấy rận. Còn bố tôi thì vui mừng khi thấy một cô nàng tomboy chạy nhảy xung quanh, như thể bù đắp cho việc ông không có con trai.
Thực ra, dù bố mẹ nghĩ thế nào, tôi chỉ đơn giản là không muốn mỗi ngày phải ngồi xổm trước giường để mẹ nheo mắt chải đầu lung tung cho tôi, đau lắm chứ!
Tóc ngắn rất tiện, tôi có thể tự chăm sóc dễ dàng. Hơn nữa, khi chạy, tóc bay trong gió, từng sợi dựng đứng, trông rất ngầu và thoải mái. Quần áo của tôi cũng dần dần chuyển sang áo sơ mi và quần dài theo sở thích.
Đến đây, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng, một cô nàng tomboy như vậy rất dễ bị rối loạn nhận dạng giới tính, và đây chẳng phải là tiền đề của đồng tính luyến ái sao?
Không hẳn vậy. Dù tôi tóc ngắn, ăn mặc nam tính, không thích những thứ con gái, điều đó vẫn không ngăn cản tôi, với tư cách là một cô gái, bắt đầu mơ hồ bước vào con đường tình cảm của mình. Mặc dù nó bắt đầu bằng việc thầm mến thầy giáo chủ nhiệm đẹp trai và kết thúc khi tôi bước vào cấp ba.
Thầy chủ nhiệm là một giáo viên dạy Văn hơn hai mươi tuổi, đã kết hôn, có một người vợ xinh đẹp và một cậu con trai nhỏ. Khi đó, tình cảm của tôi chỉ có thể coi là sự ngây ngô của tuổi dậy thì. Tôi chỉ thấy thầy ấy rất đẹp trai, dáng vẻ giảng bài thật cuốn hút, kể cả tư thế thầy dạy học sinh đánh bóng rổ cũng thật đẹp!