Phượng Minh Triều

Chương 1

Tiếng chuông nhẹ vang lên, sau khi xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Trưởng sử Tạ gia trầm ngâm.

*Trưởng sử: chức quan trong triều đình Trung Quốc

Ông cầm lấy chiếc hộp bát bảo bằng xà cừ mà người hầu đã để lại, vội vàng đi qua đình ngoài và Dưỡng Hạc đài, đến viện của gia chủ, ở bên ngoài hành lang gỗ tháo giày ra, kính cẩn gọi một tiếng: "Lang chủ".

“Dữu thái hậu lại phái người đến ban thưởng cho Ngũ nương tử, nói là lễ vật tiết Thượng Tý."

Trong phòng yên tĩnh, có hương thơm, người ngồi sau bàn san đào ngước mắt nhìn lên.

Quản gia hiểu ý liền mở hộp sơn, chỉ thấy bên trong đầy trâm hoa, vòng vàng, ngọc bội... Lấp lánh ánh sáng, chiếu rọi vào mắt người.

Quản gia nhìn về phía gia chủ trẻ tuổi, suy nghĩ rồi nói: “Ta cảm thấy, liệu thái hậu có ý định để Ngũ nương tử với cháu nội…"

“Lễ vật thì nhận, còn chuyện kết thông gia hay không thì coi như không có.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Nhang trắng từ lư hương Bác Sơn bốc lên, Tạ Lan An khẽ vẫy quạt bằng ngọc trắng, khói vòng tỏa ra.

Kèm theo chiếc áo dài tay màu xanh như nước trời ấy, cũng dính dáng chút lười biếng.

Đôi tay cầm quạt, khớp xương rõ ràng, gần như cùng màu với ngọc.

Quản gia nghe thấy ngữ khí quyết đoán của lang chủ, lòng yên tâm hơn.

Người ngồi yên trước kệ sách đầy giấy tờ, thanh thoát nhã nhặn, bị mùi sách thanh khiết thấm vào xương tủy, giờ đây lớn lên, càng ngày càng tỏa rõ phong thái như ngọc.

Mười chín tuổi, chưa đội mũ, đã là người được mong đợi nhất của Tạ thị ở Trần quận.

Đối với gia tộc như họ, nói gì đến một hộp quà trong hoàng cung, cho dù có vài xe vàng bạc mang đến cũng không hẳn ngó ngang chút nào.

Dù sao từ Nam Độ đến nay, cục diện thế gia và hoàng gia cùng trị dân vẫn chưa phá vỡ, Trần quận Tạ thị lại càng là dòng dõi thanh cao, luôn giữ vững lập trường trung lập giữa thế cục chèn ép của ngoại thích và gia tộc qua nhiều năm.

Dữu thái hậu đã mong muốn thông qua quan hệ hôn nhân để quy về lực lượng mạnh mẽ như Tạ thị không phải chỉ ngày một ngày hai.

Tạ thị có nền tảng vững chắc nên có đủ khí phách để coi thường.

Sầm Sơn thả lỏng, thu lại hộp, mỉm cười nhắc nhở: “Lang chủ, ngày mai chính là Xuân Nhật yến, hết thảy nhân sĩ trong thành đều đang chờ đợi tác phẩm tốt của lang quân năm nay đấy.”

Tạ Lan An trong trang phục nam nhân nghe vậy, sắc mặt có phần buồn chán liền nở một nụ cười.

“Sơn bá yên tâm ta không quên đâu.”

Có chết nàng cũng không thể nào quên.

Ở kiếp trước, chính tại Xuân Nhật yến này, nàng đã nhìn lầm, thu nhận một con sói con đầy tham vọng, dẫn đến kết cục chết không thể chôn cất.

Nhắc đến ba chữ Sở Thanh Diên, Tạ Lan An mười chín tuổi có chút mệt mỏi, nhíu mày.

Kiếp trước nàng chọn người này ở yến hội tập trung toàn nhân sĩ, không giống như mẫu thân nàng ngày ngày lo lắng sợ nàng động lòng.

Trái tim nàng vốn là nữ nhân, đã sớm bị chiếc thước của mẫu thân mài giũa sạch sẽ.

Mẫu thân đã giấu diếm thân phận của nàng suốt hai mươi năm, nuôi dưỡng nàng thành một nam nhi, chỉ với ánh mắt của một tông chủ, nàng phát hiện ra một viên ngọc thô giữa những công tử phong lưu.

Nàng đánh giá cao tài hoa không tầm thường của Sở Thanh Diên và cũng thích khí chất không khinh nhường không cúi đầu của hắn ta.

Giữa những con cháu môn đăng hộ đối đầy phấn son, hương liệu và trang phục sang trọng, người sạch sẽ như vậy không nhiều.

Hắn ta chào nàng, nụ cười ấy cũng tinh khiết như một đứa trẻ, nói: “Thanh Diên nguyện ý theo lang quân suốt đời, vì lang quân mà phục vụ.”

Học trò có chí tiến thủ, Tạ Lan An có ý định nâng đỡ, một phần là yêu tài, nguyên nhân quan trọng hơn là nàng mang trong mình bí mật lớn như đi trên băng mỏng, lo sợ để lộ sơ hở trong Tạ phủ, cần phải bồi dưỡng thuộc hạ của riêng mình.

Với xuất thân của Sở Thanh Diên, chỉ biết viết những bài văn hoa lệ thì không thể đứng vững ở Kim Lăng, nàng đã dốc lòng dẫn dắt về con đường huyền học được những danh sĩ ở kinh thành xem trọng, phương pháp thanh tao, cầm kỳ thi họa, tất cả những gì nàng có đều dốc hết ra.

Một lần dạy, đã là tròn sáu năm.

Sau sáu năm, Sở Thanh Diên cuối cùng đã như viên ngọc thô được gọt dũa, thoát khỏi vẻ nghèo nàn của tuổi trẻ, nhờ vào cơn gió Đông của Tạ gia, trở thành “Thanh Diên công tử” tài năng xuất chúng, danh tiếng vang dội khắp kinh thành.

Trước những sự mời chào công khai và ẩn ý từ các thế gia khác, Sở Thanh Diên luôn mỉm cười cho qua, kiên quyết ở bên cạnh Tạ Lan An, tận tâm quản lý những việc nàng giao cho hắn ta.