Chu Bác Ngôn chỉ cảm thấy kinh ngạc và tán thưởng, khiến Thẩm Ý thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự sợ hắn sẽ tức giận vì mình đã giấu giếm chuyện này.
"Anh phản ứng hơi quá rồi đấy."
"Không hề, em thật sự rất lợi hại, còn tự mình mở công ty nữa cơ mà." Chu Bác Ngôn tò mò hỏi: "Công ty của em làm về lĩnh vực gì? Biết đâu chúng ta có thể hợp tác."
Thẩm Ý đáp: "Là một trang web tiểu thuyết, lần trước anh gặp Lăng Phong rồi đấy, anh ấy chính là đối tác của em. Ngoài ra, em còn đầu tư vào bất động sản và phim truyền hình nữa."
Chu Bác Ngôn hơi há miệng, đầy thán phục: "Bảo sao lúc nào anh cũng cảm thấy trên người em có khí chất của một ông trùm tài chính, thì ra là như vậy."
Thẩm Ý bật cười vì câu nói đùa của hắn: "Đâu có khoa trương đến thế, em nói với anh chuyện này là vì em tin tưởng anh."
Chu Bác Ngôn lập tức cảm thấy tự hào.
[Tiểu Lục, nghe thấy không? Bé cưng của tôi nói tin tưởng tôi đấy.]
365 lười biếng đáp: [Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Bé cưng của anh yêu anh lắm luôn đó.]
Chu Bác Ngôn chẳng thèm để ý giọng điệu hời hợt của 365, tâm trạng hắn giờ vui sướиɠ vô cùng.
Thẩm Ý tiếp tục: "Em nói cho anh biết là để sau này có thể quang minh chính đại đến công ty mỗi ngày, mở rộng nó hơn nữa."
Chu Bác Ngôn lập tức ủng hộ, chỉ cần Thẩm Ý thích, hắn nhất định sẽ đồng hành.
"Được thôi, nhưng sao em lại muốn đến công ty mỗi ngày? Ở nhà quản lý cũng tốt mà."
Thẩm Ý trừng mắt nhìn hắn, nhưng thấy gương mặt đẹp trai kia, anh quyết định tha thứ: "Anh nói xem?"
Chu Bác Ngôn chớp mắt, không hiểu gì cả, cẩn thận hỏi: "Là lỗi của anh à?"
Hắn nhanh chóng suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu việc Thẩm Ý muốn đến công ty thì liên quan gì đến hắn.
Thứ nhất, hắn không yêu cầu Thẩm Ý kiếm tiền. Thứ hai, hắn còn mong anh đừng đến công ty, vì ở đó còn có Lăng Phong – tình địch của hắn.
Dù Thẩm Ý không có tình ý với Lăng Phong, nhưng Lăng Phong thì có!
Thẩm Ý thấy hắn thật sự không hiểu, bèn đưa tay nhéo má hắn, nghiêm túc nói: "Từ sau sinh nhật anh, Thẩm Ngọc bắt đầu nghiêm túc làm việc trong công ty. Em còn nghe nói cậu ta đang tìm cách hợp tác với công ty anh. Thế nên em cũng phải cố gắng, nếu một ngày nào đó cậu ta có hành động với anh, em sẽ dùng thực lực chứng minh lời em nói không ai được phép nhắm vào anh là thật."
Chu Bác Ngôn lập tức hiểu ra, bé cưng của hắn là muốn bảo vệ hắn!
Khóe miệng của hắn lập tức kéo đến tận mang tai: "Ý bảo, em đúng là tuyệt vời! Sao em lại giỏi thế chứ? Em yêu anh nhiều như vậy à? Nào, thơm cái nào, chụt chụt~"
Chu Bác Ngôn ôm lấy mặt Thẩm Ý, cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của anh.
"Chụt!"
"Anh thật sự rất yêu em, Ý bảo."
Càng ở bên nhau, hắn càng thích anh hơn.
Hắn và Thẩm Ý quen nhau chưa lâu, nhưng luôn có cảm giác anh rất thân thuộc, mà hắn muốn ở bên anh cả đời.
Khuôn mặt của Thẩm Ý đỏ bừng tựa như hoa đào tháng ba, xinh đẹp rạng ngời.
Anh thích sự thẳng thắn trong tình yêu của Chu Bác Ngôn, nhưng đôi khi cũng khiến anh ngượng ngùng.
"Biết anh yêu em nhiều như vậy rồi thì cũng đừng kiêu ngạo quá, anh cũng phải… cũng phải đối xử tốt với em nữa đấy."
Chu Bác Ngôn nghiêm túc đáp: "Tất nhiên rồi, nhưng em phải tin anh, ngoài em ra, anh sẽ không thích bất kỳ ai khác."
Tuy nhiên, hắn vẫn dặn dò: "Nhưng mà em phải giữ khoảng cách với Lăng Phong đấy nhé."
Thẩm Ý bật cười: "Anh không cần lo, Lăng Phong đã quyết định ra nước ngoài phát triển rồi."
—---
Sáng hôm sau, Chu Bác Ngôn nhận được thông báo từ sở cảnh sát rằng Trình Dịch Thư yêu cầu gặp hắn.
Nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm cho Trình Dịch Thư, hắn cảm thấy cũng nên gặp một lần để nói rõ ràng. Nếu không, sau khi ra ngoài, Trình Dịch Thư chắc chắn sẽ tiếp tục mặt dày bám lấy hắn.
Qua tấm kính ngăn, Chu Bác Ngôn nhìn thấy Trình Dịch Thư.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Trình Dịch Thư đã gầy đi trông thấy. Gương mặt tái nhợt và mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt cho thấy cậu ta hầu như không được nghỉ ngơi.
Vừa nhìn thấy Chu Bác Ngôn, cảm giác tủi thân trong lòng Trình Dịch Thư như thủy triều dâng trào, nước mắt rơi lã chã.
Những ngày qua đối với anh ta chẳng khác gì địa ngục trần gian, vậy mà Chu Bác Ngôn trước mắt vẫn phong độ, ung dung như thế.
"Anh…"
So với vẻ mặt xúc động rưng rưng nước mắt của Trình Dịch Thư, biểu cảm của Chu Bác Ngôn lại vô cùng lạnh nhạt.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Nhận ra sự lạnh lùng của hắn, Trình Dịch Thư càng khóc dữ hơn.
Chu Bác Ngôn không hề lên tiếng an ủi, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta khóc đến thê thảm.
Một lúc lâu sau, thấy hắn vẫn không như trước đây mà vỗ về mình, Trình Dịch Thư dùng mu bàn tay lau nước mắt, gương mặt vốn đã tiều tụy lại càng thêm mong manh yếu đuối.
"Anh… anh thật sự đã nhớ lại tất cả rồi sao?"
Chu Bác Ngôn đáp gọn lỏn: "Đúng."