[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 35

Phùng Sương Vân nghe xong nội dung trong camera hành trình, giọng nói của Trình Dịch Thư vang lên rõ ràng khiến bà tức giận đến mức run rẩy:

"Chúng ta đã nuôi nó hơn hai mươi năm, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy!"

Bà chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười, bọn họ còn ngăn cản Trình Dịch Thư ở bên Chử Tự Trạch, nào ngờ bản chất của cậu ta vốn cũng chẳng khác gì hắn ta.

Chu Bác Ngôn lại đổ thêm dầu vào lửa:

"Những ngày qua con đã nhớ lại mọi chuyện. Khi đó, con nghe thấy cậu ta gọi điện cho Chử Tự Trạch, con đã cố tình xem thử liệu cậu ta có ngăn cản con không, nhưng kết quả là không, hành động của cậu ta thực sự khiến con thất vọng."

Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán vô cùng thất vọng về Trình Dịch Thư, nhất là Phùng Sương Vân đã luôn yêu thương cậu ta hết mực:

"Mẹ tự hỏi bản thân chưa từng bạc đãi nó, ăn mặc, sinh hoạt đều cho nó những điều tốt nhất trong khả năng của mình, không ngờ mẹ lại nuôi dưỡng một kẻ muốn hại chết con trai mình."

Phùng Sương Vân hít sâu nhiều lần để kìm nén cơn giận, sau đó quay sang Chu Cảnh Xán:

"Cảnh Xán, ông gọi nó về ngay, nếu hôm nay nó không về, sau này cũng đừng về nữa."

Chu Cảnh Xán lập tức gọi cho Trình Dịch Thư nhưng bị cậu ta cúp máy. Sau ba lần gọi, cuối cùng cậu ta cũng chịu bắt máy, vừa mở miệng đã lớn tiếng:

"Con sẽ không đi xem mắt đâu, cha mẹ đừng mong ép được con!"

Chu Cảnh Xán siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế cơn giận:

"Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu. Nếu bây giờ cậu không về, sau này cũng đừng quay về nữa."

Chu Bác Ngôn đoán rằng Chu Cảnh Xán và Phùng Sương Vân vẫn muốn cho Trình Dịch Thư một cơ hội giải thích, nhưng đáng tiếc, cậu ta lại chẳng cần cơ hội đó.

Trình Dịch Thư được cưng chiều bao năm nay căn bản không hề sợ hãi:

"Không về thì không về, cha mẹ đừng có cầu xin con quay lại!"

Nói xong cậu ta dứt khoát tắt máy, không cho Chu Cảnh Xán cơ hội nói tiếp.

365: [Khí vận nhân vật chính giảm 70%.]

Chu Bác Ngôn hiểu, đôi vợ chồng này đã hoàn toàn mất hy vọng vào Trình Dịch Thư.

Quả nhiên, sau khi Trình Dịch Thư cúp máy, trên gương mặt Phùng Sương Vân lộ rõ sự thất vọng không thể che giấu:

"Lúc nãy mẹ còn nghĩ, dù gì nó cũng biết xác nhận tình trạng của Bác Ngôn, nếu nó chịu nhận sai, thái độ tốt, mẹ có thể cho nó một khoản tiền đủ sống cả đời rồi để nó dọn ra ngoài. Nhưng giờ nghĩ lại thì thôi, có đối xử tốt đến đâu nó cũng chẳng biết ơn."

Nhớ lại những lời Trình Dịch Thư nói trong bệnh viện, rằng cậu ta "không có cha mẹ dạy dỗ", lòng bà càng lạnh lẽo.

"Nó không phải muốn sống bên Chử Tự Trạch sao? Vậy thì dọn đồ của nó gửi qua đó. Ngoài ra, khóa thẻ ngân hàng của nó, thu hồi căn nhà lại."

Sau khi dặn dò xong, cả người Phùng Sương Vân như cạn kiệt sức lực, trông già đi mấy tuổi chỉ trong phút chốc.

Cũng đúng thôi, nuôi một đứa con sói mắt trắng muốn hại chết con trai ruột của mình, thử hỏi người mẹ nào có thể chịu đựng được?

Chu Bác Ngôn an ủi bà hồi lâu, Phùng Sương Vân mới chậm rãi nói: "Bác Ngôn, chuyện báo cảnh sát để mẹ suy nghĩ thêm được không?"

Đuổi Trình Dịch Thư ra khỏi nhà, cắt đứt nguồn sống đã là hình phạt của bà dành cho cậu ta. Nếu báo cảnh sát rồi để cậu ta bị liên lụy vào vụ án, cả cuộc đời này của cậu ta coi như bị hủy hoại hoàn toàn.

Chu Bác Ngôn không ép bà, dù Phùng Sương Vân không báo cảnh sát thì ngày tháng tốt đẹp của Chử Tự Trạch và Trình Dịch Thư cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Sau khi về nhà, hắn kể lại kết quả xử lý cho Thẩm Ý nghe, Thẩm Ý cảm thấy Chu Bác Ngôn làm vậy là đúng, bọn họ chỉ cần chờ đợi xem mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao.

Trình Dịch Thư hoàn toàn không để tâm đến lời của Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán. Cậu ta vẫn nằm trong lòng Chử Tự Trạch, lên án hành động của hai người họ, nói rằng bọn họ chỉ biết ép buộc cậu ta làm những điều mình không thích, lần này nhất định phải để họ xin lỗi thì mới chịu quay về, hoàn toàn quên mất công lao nuôi dưỡng của họ suốt bao năm qua.

Mãi đến khi người giúp việc của Chử Tự Trạch gọi điện đến, nói rằng toàn bộ đồ đạc của Trình Dịch Thư đã được gửi tới, lúc đó cậu ta mới cảm thấy tình hình không như mình dự tính.

Khi hai người trở về biệt thự của Chử Tự Trạch, bọn họ nhìn thấy hành lý của Trình Dịch Thư chất thành một đống ngay trước cửa, đủ loại đồ đạc chất thành một "ngọn núi nhỏ".

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là toàn bộ đồ đạc của Trình Dịch Thư ở nhà họ Chu.

Không có sự cho phép của Chử Tự Trạch, người giúp việc không dám mang chúng vào trong, chỉ có thể để mặc chúng chất đống ở đó.

"Sao lại thế này?" Chử Tự Trạch nhìn thấy đống đồ trước cửa, quay sang hỏi Trình Dịch Thư.

Trình Dịch Thư cũng không rõ, chẳng lẽ Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán không nên xin lỗi cậu ta vì chuyện ép buộc đi xem mắt sao? Vậy thì tại sao lại mang hết đồ đạc của cậu ta gửi đến đây?

Hành động này Chu Bác Ngôn đã từng làm một lần, lần này Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán cũng làm như vậy, khiến trong lòng cậu ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Để em gọi điện hỏi ba mẹ xem sao."

Trình Dịch Thư vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Phùng Sương Vân, cậu ta không nhận ra tay mình đang run rẩy. May mà Phùng Sương Vân bắt máy, điều này khiến cậu ta yên tâm hơn một chút.

"Mẹ, sao mẹ lại chuyển hết đồ của con đến nhà anh Trạch vậy? Con chỉ từ chối xem mắt thôi mà! Mẹ có cần phải làm đến mức này không? Nếu mẹ làm vậy chỉ để ép con đi xem mắt thì con sẽ không khuất phục đâu!"

Trình Dịch Thư dõng dạc tuyên bố rằng mình tuyệt đối không bao giờ khuất phục, nói xong còn liếc nhìn Chử Tự Trạch, thể hiện rằng tình cảm của mình dành cho hắn ta là tuyệt đối kiên định.

Chử Tự Trạch mỉm cười với Trình Dịch Thư, nhưng trong lòng lại vô cùng phiền chán, hắn ta căn bản không muốn Trình Dịch Thư dọn đến ở cùng.

Hơn nữa, nếu Trình Dịch Thư bị đuổi khỏi nhà họ Chu, cậu ta sẽ chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào với sự nghiệp của hắn. ta, cùng lắm chỉ có thể là một tình nhân nhỏ để vui chơi mà thôi.

Nghe xong lời của Trình Dịch Thư, Phùng Sương Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Hóa ra trong lòng con, cha mẹ là loại người như vậy sao?"

Giọng nói của bà tràn đầy thất vọng, Trình Dịch Thư có chút hoảng hốt, nhưng cậu ta vẫn không cho rằng mình sai, thậm chí còn tỏ ra vô cùng chính nghĩa.