[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 27

Thẩm Ý không vùng vẫy, chỉ đỏ mặt, giữ hơi thở nhẹ nhàng rồi lắng nghe Chu Bác Ngôn nói chuyện điện thoại.

"Vâng, đúng vậy, bánh lớn quá cũng lãng phí, làm một chiếc hai tầng là được, nhìn không quá sơ sài là được, nhân bánh dùng đậu đỏ nhé mẹ, Ý bảo thích."

Sau khi cúp máy, Thẩm Ý tò mò hỏi: "Sinh nhật ai vậy? Sao bánh sinh nhật lại làm theo sở thích của em?"

Chu Bác Ngôn đáp: "Sinh nhật anh."

Thẩm Ý hoàn toàn không nhớ sinh nhật của Chu Bác Ngôn. Trước đây, khi có tiệc sinh nhật của đối tác làm ăn của ba anh, ông ta cũng chẳng bao giờ dẫn anh theo. Khi đăng ký kết hôn với Chu Bác Ngôn, giữa hai người không có tình cảm, anh cũng chẳng để ý đến ngày sinh của hắn.

Những năm trước, dù là sinh nhật của Chu Bác Ngôn, anh cũng có thể không quan tâm. Nhưng năm nay thì khác, tình cảm giữa họ đang ngày càng sâu đậm, anh nên chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn.

"Em muốn mua quà cho anh, anh thích gì?"

Chu Bác Ngôn thẳng thắn: "Em."

Thẩm Ý không hiểu, còn tưởng hắn đang đùa: "Em đang hỏi nghiêm túc đấy."

"Anh cũng rất nghiêm túc." Chu Bác Ngôn chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình trước mặt Thẩm Ý: "Em mặc áo sơ mi trắng của anh, thắt nơ bướm màu hồng trên cổ, sau đó để anh tùy ý làm gì cũng được."

Mặt Thẩm Ý nóng bừng, đỏ từ mặt xuống tận cổ.

Dù anh thấy ngượng ngùng, nhưng không thể phủ nhận rằng ý tưởng của Chu Bác Ngôn khiến anh rung động, thậm chí còn có chút mong đợi.

Sau một hồi suy nghĩ, hôm sau Thẩm Ý quyết định ra ngoài mua quà cho hắn.

Anh dạo quanh cửa hàng đồ hiệu suốt nửa ngày mới chọn được một món quà phù hợp với Chu Bác Ngôn.

Khi vừa xách túi quà bước ra khỏi cửa hàng, điện thoại của anh vang lên. Nhìn thấy tên người gọi, anh nhíu mày, do dự một chút rồi vẫn bắt máy.

"Ba."

Người gọi điện là Thẩm Kính Sơn, cha của anh.

Từ sau khi anh kết hôn với Chu Bác Ngôn, ông ta đã gọi cho anh vài lần, mỗi lần đều muốn anh nói tốt vài câu trước mặt Chu Bác Ngôn để thúc đẩy sự hợp tác giữa hai công ty.

Anh lần nào cũng từ chối, nhưng do bị mẹ kế thúc ép, Thẩm Kính Sơn vẫn kiên trì không từ bỏ, anh đoán lần này cũng chẳng có gì khác biệt.

"Tiểu Ý à, con ăn trưa chưa?" Thẩm Kính Sơn hỏi.

Thẩm Ý không muốn vòng vo: "Ba có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Thẩm Kính Sơn ngập ngừng một chút rồi lên tiếng: "Sắp đến sinh nhật của Bác Ngôn rồi, nhưng ba không nghe nói gì về việc tổ chức tiệc sinh nhật cả, không định tổ chức sao?"

Thẩm Ý đáp: "Đúng vậy."

Thẩm Kính Sơn thắc mắc: "Không tổ chức lớn thì ít nhất cũng nên ăn một bữa cơm với gia đình, sao không thấy mời chúng ta vậy?"

Thẩm Ý đáp: "Con không biết, sinh nhật của Bác Ngôn, anh ấy muốn mời ai thì mời."

Thẩm Kính Sơn đã quen với sự lạnh nhạt của Thẩm Ý, nên dù nghe anh nói vậy cũng không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Con có thể nói với Bác Ngôn một tiếng, mời chúng ta đến ăn cơm không? Dù sao ba cũng là cha chồng của nó, cùng nhau ăn một bữa vào sinh nhật cũng là chuyện bình thường."

Thẩm Ý biết, với thái độ của Chu Bác Ngôn dành cho anh hiện tại, nếu anh nói ra, hắn chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng anh không muốn.

Sự im lặng của Thẩm Ý đã thể hiện rõ lập trường từ chối, Thẩm Kính Sơn không nghe thấy anh trả lời, cũng hiểu được ý tứ, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của vợ, ông ta vẫn tiếp tục: "Gần đây công ty không phát triển tốt, ba muốn nhân dịp này bàn chuyện hợp tác với Bác Ngôn, con giúp ba một chút đi."

"Con giúp ba làm gì?" Thẩm Ý thẳng thừng: "Công ty của ba là để lại cho mẹ con Thẩm Ngọc, không liên quan gì đến con. Dù công ty có phát triển đi chăng nữa, con cũng không được lợi lộc gì, vậy con phải giúp ba vì cái gì?"

Thẩm Kính Sơn ấp úng không nói nên lời, bỗng một giọng nữ chanh chua xen vào: "Mày nghĩ mày lấy được Chu Bác Ngôn thì có thể an ổn sao? Ai mà chẳng biết tình cảm giữa mày và hắn chẳng ra gì…"

Giọng nói sắc bén, áp đảo khiến Thẩm Ý không còn kiên nhẫn nghe tiếp, anh trực tiếp cúp máy.

Anh lấy Chu Bác Ngôn chưa chắc đã có thể sống yên ổn, nhưng chẳng lẽ cái nhà đó đã từng cho anh cảm giác ấm áp của gia đình sao?

Chỉ vì cuộc gọi này mà tâm trạng vui vẻ ban đầu của Thẩm Ý hoàn toàn biến mất.

Anh biết, nếu không thể thuyết phục anh, cha anh chắc chắn sẽ gọi thẳng cho Chu Bác Ngôn.

Quả nhiên, khi Thẩm Ý còn đang trên đường về nhà, điện thoại của Chu Bác Ngôn đã gọi tới, mở đầu liền nhắc đến chuyện Thẩm Kính Sơn vừa nói.

"Ý bảo, vừa rồi ba em gọi cho anh, nói là đã lâu không gặp em, muốn nhân dịp sinh nhật anh ăn một bữa cơm cùng nhau, em nghĩ sao?"

Chu Bác Ngôn nhờ vào hệ thống mà biết rõ chuyện của Thẩm Ý ở nhà học Thẩm, cũng biết anh đã từ chối yêu cầu của Thẩm Kính Sơn.

Nhưng dù sao Thẩm Kính Sơn cũng là cha chồng của hắn, hắn muốn nhân cơ hội này để Thẩm Ý chủ động nói rõ hơn về chuyện gia đình mình, nếu không hắn đã trực tiếp từ chối yêu cầu kia ngay từ đầu rồi.

Thẩm Ý nói: "Vừa nãy ông ta cũng gọi cho em về chuyện này, em đã từ chối rồi."

Chu Bác Ngôn cười nhạt: "Anh biết phải làm gì rồi, anh cũng sẽ nói với ba mẹ một tiếng."

Sự đồng ý vô điều kiện của Chu Bác Ngôn khiến tâm trạng Thẩm Ý tốt hơn hẳn: "Anh không hỏi lý do vì sao em từ chối sao?"