Bữa tiệc kết thúc, đầu Lâm Vụ quay cuồng.
Cô ngồi yên trên xe, tài xế thuê lái thay đưa trợ lý về nhà trước. Sau đó, cô báo địa chỉ của mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi đến khi tài xế lên tiếng hỏi: "Cô muốn dừng xe ở bãi đỗ trên mặt đất hay tầng hầm?" Lâm Vụ mới từ cơn choáng váng hồi thần lại.
Nhưng lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mới phát hiện bản thân không hề báo địa chỉ nhà mình.
Bên ngoài là một khách sạn vô cùng quen thuộc.
Lâm Vụ giơ tay day nhẹ huyệt thái dương, chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, chỉ khẽ nói: "Tầng hầm, cảm ơn."
Chờ tài xế rời đi, cô xách túi, bước vào trong khách sạn một cách thành thục.
Thẻ phòng vẫn luôn để trong ví, trước khi ra khỏi nhà cô còn kiểm tra lại một lần.
Bỏ qua bước đăng ký ở quầy lễ tân, Lâm Vụ vào thang máy, quẹt thẻ lên tầng 68.
Đây là một khu căn hộ khách sạn cao cấp. Người mà cô hẹn hò có thuê dài hạn một căn ở đây, tính theo năm mà đặt thuê một phòng cố định.
Cửa thang máy mở ra, cô vịn nhẹ vào tường, dựa vào ký ức đi về phía trước, tìm đến căn phòng quen thuộc, quẹt thẻ bước vào.
Tửu lượng của cô không tệ, nhưng tối nay thực sự đã uống hơi nhiều.
Vừa đẩy cửa vào, cô liền cởi giày cao gót, tùy tiện đá sang một bên, chân trần bước vào trong.
Hoàn toàn không chú ý đến bên cạnh ghế thay giày có đặt một đôi giày da Oxford màu đen.
Cảm biến ở lối vào bật đèn lên, ánh sáng có phần chói mắt.
Lâm Vụ nhíu mày, khẽ nhắm mắt lại, theo ký ức đi thẳng vào trong. Dự định tắm rửa xong là lên giường ngủ ngay, cô thực sự chịu không nổi nữa.
Vừa đi, cô vừa tiện tay ném túi xách lên ghế sô pha. Áo khoác cũng tùy ý đặt lên ghế bên cạnh, rồi tiếp đến là áo len mỏng, váy ôm, tất chân…
Ngay lúc chiếc áo len mỏng trượt khỏi người, Lâm Vụ đột nhiên nhận ra có điều không đúng.
Không khí phảng phất một mùi hương quen thuộc — mát lạnh thấm vào da thịt, xen lẫn chút hương cam dịu nhẹ.
Cùng lúc đó, trong phòng vang lên một tiếng cười ngắn ngủi.
Cơ thể Lâm Vụ cứng đờ, đôi mắt trợn to, quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Khu bếp mở đèn, Trần Trác mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, đứng đó với dáng vẻ nhàn nhã. Anh ta cầm trong tay một chiếc ly trong suốt, bên trong không rõ là nước hay rượu.
Giây phút này, hàng mi anh ta rủ thấp, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước, ẩn chứa một tia sáng nguy hiểm.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lâm Vụ lập tức bừng tỉnh.
“Anh...”
Cô nín thở, vội vàng nhặt lại quần áo vừa cởi ra, nhanh chóng khoác lên người.
Vài giây sau, cô hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, gương mặt vốn ửng đỏ vì rượu lại càng đỏ hơn. Cô nghiến răng, hỏi: "Không phải anh có tiệc tối nay sao?"
Nếu biết Trần Trác ở đây, cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch như vừa rồi.
Nghe vậy, anh ta không nhanh không chậm nhướng mày, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt: "Tôi trốn rồi."
Lâm Vụ sững sờ, không thể tin được: "Cái gì?"
Trần Trác đặt ly nước xuống, chậm rãi tiến về phía cô.
Lại gần hơn, Lâm Vụ có thể ngửi thấy mùi hương cam thoang thoảng trên người anh ta — là mùi của dầu gội và sữa tắm mà cô thích, cũng chính cô mua để ở đây.
“Tôi trốn khỏi bữa tiệc.” Trần Trác kiên nhẫn nhắc lại.
Anh cúi người, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên má cô, ánh mắt sâu hút nhìn chằm chằm cô: "Lâm luật sư."
Hô hấp của Lâm Vụ hơi khựng lại, vô thức ngả người về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Anh có gì thì nói thẳng đi." Cô nhắc nhở anh.
Đuôi lông mày Trần Trác khẽ nhướng lên, cánh tay dài vươn ra, nhấc chiếc điện thoại cô vừa đặt lên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ vào màn hình: "11 giờ rồi."
Anh nhìn cô, thong thả nói: "Lúc tôi đến, còn chưa tới 10 giờ."
"……"