Sau Khi Ly Hôn Tôi Mang Thai

Chương 3: Yến hội

Thời tiết có chút oi bức, lái xe vòng vèo rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến bến cảng nơi con tàu du lịch định kỳ cập bến.

Từ xa đã thấy bảo an duy trì trật tự, quy mô lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tri Hạ.

Màn đêm đã buông xuống, con tàu du lịch khổng lồ neo đậu tại cảng, xung quanh tràn ngập hoa tươi và bóng bay. Ánh đèn rực rỡ trên tàu chiếu sáng bốn phương, lộng lẫy chói mắt như một tòa cung điện. Tiếng nhạc du dương xen lẫn những cuộc trò chuyện rộn ràng, không khí náo nhiệt vô cùng.

Cậu đã nhắn tin cho Lạc Khâm, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm. Không biết hắn có đến hay không.

Lâm Tri Hạ đưa thư mời cho nhân viên tiếp đón ở cửa, rồi thuận lợi bước lên tàu.

Con tàu có nhiều tầng, được bài trí vô cùng xa hoa, khách khứa tấp nập, ai cũng ăn mặc lộng lẫy, trông rất có phong thái. Chỉ có mình cậu đứng ngồi không yên ở sảnh tầng một.

Thôi thì cứ về thì hơn.

Cậu vừa nghĩ vậy, liền xoay người định rời đi, thì có tiếng gọi từ phía sau.

"Lâm… Tri Hạ?"

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, đang chăm chú quan sát mình. Thấy cậu xoay lại, người kia liền nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Thật sự là cậu rồi, tôi còn tưởng nhận nhầm," người đàn ông cười nói, không để ý đến vẻ mặt nghi hoặc của cậu. "Nhìn dáng vẻ này, cậu không nhớ ra tôi nhỉ? Chúng ta từng gặp nhau trong đám cưới của cậu và Lạc Khâm."

Nghe giọng điệu, có vẻ quan hệ giữa hai người không thân thiết lắm. Lâm Tri Hạ yên tâm hơn, liền lịch sự đáp lại: "Xin lỗi."

Người đàn ông nhếch môi, ánh mắt sáng lên khi thấy sự bối rối của cậu, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác vui sướиɠ khó tả.

Như thể… có trò hay để xem vậy.

"Lạc Khâm ở tầng hai, cậu đi cầu thang lên là có thể thấy cậu ấy."

Nghe vậy, Lâm Tri Hạ bất giác nở nụ cười, chân thành nói: "Cảm ơn anh."

Người đàn ông thoáng sửng sốt, biểu cảm có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn thấp giọng đáp: "Không có gì," rồi rời đi.

Lâm Tri Hạ làm theo lời anh ta, đi lên tầng hai. Quả nhiên, cậu nhanh chóng nhìn thấy Lạc Khâm đứng cách đó không xa. Cậu định gọi tên hắn, nhưng chợt thấy một người đàn ông khác bước đến bên cạnh Lạc Khâm. Lạc Khâm nhìn thấy người kia liền nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Hôm nay, Lạc Khâm mặc một bộ vest màu xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng với cúc áo màu hổ phách. Ống tay áo lộ ra chút hoa văn thêu tinh tế, khiến hắn trông càng tao nhã và cao quý, từng cử chỉ đều toát lên vẻ phong lưu.

Dù không nhìn thấy mặt người đàn ông kia, nhưng chỉ cần nhìn góc nghiêng đã có thể nhận ra anh ta là một người rất điển trai. Hai người họ đứng cạnh nhau vô cùng đẹp mắt.

Chỉ là… nghĩ đến việc Lạc Khâm chưa từng cười với mình như vậy, Lâm Tri Hạ lại cảm thấy chua xót.

Cậu tiến lên, nhẹ giọng gọi: "Lạc Khâm."

Lạc Khâm quay đầu lại, thoáng sửng sốt khi nhìn thấy cậu. Trông hắn có vẻ rất bất ngờ khi cậu xuất hiện ở đây.

Lâm Tri Hạ lập tức hiểu ra — mình bị Lạc Dao chơi một vố rồi.

"Tri Hạ," người đàn ông đứng bên cạnh Lạc Khâm mỉm cười gọi tên cậu. Đến khi nhìn rõ mặt anh ta, Lâm Tri Hạ mới nhận ra — đây là Kiều Như Thế, nhân vật chính của buổi tiệc tối nay, cũng là bạn thân từ nhỏ của Lạc Khâm.

Vậy nên… việc hai người họ thân thiết cũng chẳng có gì lạ.

Lâm Tri Hạ là người rất biết tự trấn an. Hòn đá nặng trĩu trong lòng vừa nãy lập tức vỡ vụn.

Cậu cười đáp lại Kiều Như Thế: "Chào anh, đây là món quà tôi chuẩn bị, phiền anh chuyển giúp tôi."

Kiều Như Thế quay sang nhìn Lạc Khâm, hai người lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối.

Anh ta vươn tay định nhận quà, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hộp quà bị ai đó giật mất.

Kiều Mân mặc một chiếc váy hồng nhạt, nhanh chóng bước đến, không chút khách khí giật lấy hộp quà từ tay Lâm Tri Hạ. Cô ta thuần thục xé lớp giấy gói tinh xảo, sau đó cười khẩy khi thấy bên trong là một sợi dây chuyền.

"Không phải chứ, loại quà này mà cũng dám mang đến?"

Lâm Tri Hạ không ngờ Kiều Mân lại thẳng thừng đến vậy, cậu hơi sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Lạc Khâm. Nhưng Lạc Khâm chỉ lặng lẽ quan sát cậu, hoàn toàn không có ý định giúp cậu giải vây.

Cậu thất vọng rời mắt đi. Kiều Như Thế vỗ nhẹ đầu em gái: "Nói chuyện kiểu gì thế? Đây là tấm lòng của người ta mà."

"Hừ," Kiều Mân bĩu môi, "Ai thèm cái tấm lòng này chứ?"

"Được rồi, vừa nãy tôi thấy ngôi sao mà em thích ở dưới lầu, không đi xem sao?"

Nghe vậy, Kiều Mân lập tức tỏ ra phấn khích, ném quà đi rồi túm váy chạy xuống lầu, hoàn toàn không quan tâm hình tượng.

Kiều Như Thế thở dài, quay sang Lâm Tri Hạ: "Xin lỗi, gần đây em gái tôi thất tình nên tâm trạng không tốt, nói chuyện hơi khó nghe. Vừa nãy nó còn chê cả quà tôi tặng."

"Không sao đâu."

Lâm Tri Hạ lắc đầu, cúi xuống nhặt lại hộp quà, cẩn thận đặt vào túi. Trong lòng thầm nghĩ: Lẽ ra không nên phí tiền mua nó làm gì, chẳng biết có thể trả lại không nữa.

Cậu ngồi thêm một lúc, thấy chán nản, quyết định lên phòng nghỉ ngơi theo lời Lạc Khâm.

Nhưng bụng lại hơi đói.

Lâm Tri Hạ bước xuống tầng một, đến khu đồ ăn. Bàn tiệc bày đầy những món bánh ngọt rực rỡ, cậu vốn thích đồ ngọt, liền chọn một chiếc bánh đẹp mắt, đứng một góc thưởng thức.

Phía sau cậu, Kiều Mân lạnh lùng quan sát.

— Nghèo kiết xác mà còn bày đặt.

Lâm Tri Hạ ăn được hai miếng bánh thì bớt đói, định lên phòng, nhưng vừa đặt đĩa xuống, Kiều Mân đã tiến đến với hai ly rượu trên tay.

Cô ta tươi cười ngọt ngào: "Xin lỗi anh Tri Hạ, vừa nãy tôi không đúng, tôi muốn xin lỗi anh."

Lâm Tri Hạ hơi khó xử: "Nhưng tôi không uống rượu."

"Loại này độ cồn thấp lắm, chỉ là rượu hoa quả thôi, ngọt lắm."

Cô ta đã nói như vậy, Lâm Tri Hạ đành phải uống một ngụm. Quả nhiên là ngọt, thực sự rất ngon, cậu liền uống thêm một ngụm nữa. Kiều Mân vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn Lâm Tri Hạ uống cạn cả chén rượu, sau đó nói:

"Anh Tri Hạ, tôi còn phải tiếp đón người khác, đi trước đây."

Lâm Tri Hạ gật đầu, sau đó cũng xoay người lên lầu.

Cậu tìm một lúc lâu mới thấy được phòng của Lạc Khâm. Căn phòng rất lớn, nhưng bên trong chỉ có một chiếc giường lớn. Nhìn thấy chiếc giường đó, mặt Lâm Tri Hạ bỗng nhiên đỏ lên.

Cậu lập tức dời ánh mắt đi, bước đến bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Có vẻ hơi cao, cậu đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt.

Kỳ lạ, bình thường cậu đâu có sợ độ cao.

Tiệc tối kéo dài đến rất muộn mới kết thúc. Trong một sự kiện như thế này, Lạc Khâm đương nhiên là tâm điểm của sự chú ý.

Dù có Kiều Như Thế giúp hắn che chắn bớt, nhưng vẫn không tránh khỏi từng nhóm người đến mời rượu hết lần này đến lần khác. Lạc Khâm cuối cùng cũng bị ép uống không ít.

Hắn uống rượu không đỏ mặt, nhưng từ động tác chậm chạp hơn thường ngày có thể thấy rõ ràng hắn đã say. Kiều Như Thế lo lắng hỏi:

"Muốn tôi đưa cậu về không?"

Lạc Khâm xua tay: "Không cần, cậu đi xem em gái của cậu đi."

Kiều Như Thế quay đầu lại nhìn, phát hiện Kiều Mân đã say mèm, vừa khóc vừa la loạn, thậm chí còn bám lấy lan can đòi nhảy xuống. Anh ta không thể lo cho Lạc Khâm nữa, vội chạy đến kéo em gái của mình lại.

Lạc Khâm trở về phòng, dùng thẻ dự phòng mở cửa. Nhìn vào bên trong tối đen một mảnh, hắn hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Lâm Tri Hạ không có đến đây?

"Bang!"

Một tiếng vang nhỏ, ánh đèn trong phòng sáng lên, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian.

Hắn nhìn thấy Lâm Tri Hạ đang co mình ở góc tường, hai tay ôm lấy đầu gối. Nghe thấy tiếng động, Lâm Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lạc Khâm lúc này mới phát hiện sắc mặt cậu đỏ ửng, tóc mái đen nhánh đã ướt đẫm, dính vào trán, gương mặt sạch sẽ nay lại mang theo một nét quyến rũ khác lạ.

Đôi mắt nai con, gần đây lúc nào cũng đầy vẻ chân thành khiến hắn cảm thấy nghi ngờ, giờ phút này lại tràn ngập vẻ mông lung, mê ly.

Yết hầu Lạc Khâm khẽ động một chút. Không biết vì sao, trong lòng hắn có chút bực bội.

"Cậu làm sao vậy?"

Sau đó, hắn nghe thấy Lâm Tri Hạ phát ra một tiếng rên mềm mại, giọng điệu dính dính, nghe chẳng khác nào tiếng mèo con kêu.