Sau Khi Ly Hôn Tôi Mang Thai

Chương 1: Xuyên thư

Bảy giờ tối.

Lâm Tri Hạ ngồi trước bàn, lặng lẽ chờ chồng trở về.

Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm kể từ khi cậu xuyên vào thế giới này. Những hoảng loạn, sợ hãi ban đầu dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự thích nghi.

Ở thế giới cũ, cậu hai mươi tuổi, là một cô nhi, vừa học đại học vừa đi làm thêm, bận rộn đến mức không có thời gian yêu đương. Cuộc sống tuy vất vả nhưng vẫn có vài người bạn tốt, không đến mức quá khó khăn.

Còn ở thế giới này, cậu vẫn hai mươi tuổi, vẫn là cô nhi, nhưng đã sớm rời ghế nhà trường. Đặc biệt hơn, cậu đã kết hôn.

Chồng cậu là một người đàn ông đẹp đến mức hoàn mỹ, lại vô cùng giàu có.

So với thế giới trước, cuộc sống hiện tại có vẻ đáng mong đợi hơn nhiều.

---

Cuốn sách mà cậu xuyên vào có tên "Yêu nhau cả đời".

Khi còn làm thêm ở tiệm sách, cậu từng thấy cuốn tiểu thuyết này nằm trên kệ bán chạy, nổi bật với bìa sách rực rỡ. Vì tò mò, cậu đã lật thử vài trang và nhận ra, dù tên gọi có vẻ như một tác phẩm văn học sâu sắc, nhưng thực chất đây lại là một câu chuyện bá tổng điển hình — đầy cẩu huyết, sến súa và kịch tính.

Cậu không đọc kỹ nội dung, chỉ nhớ mang máng nam chính của truyện tên là Lạc Khâm.

Cũng chính là tên của chồng cậu.

Lâm Tri Hạ thầm đọc cái tên ấy trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cậu cảm thấy ngọt ngào.

Nếu Lạc Khâm là nam chính, thì cậu — vợ của hắn - chẳng phải cũng là nhân vật chính sao?

Mọi người vẫn thường nói, mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của chính họ. Nhưng nếu cuộc sống trước kia của cậu cũng là một cuốn tiểu thuyết, thì đó chắc chắn sẽ là một câu chuyện đầy bi kịch và gian nan, khiến người đọc mệt mỏi, mà người sống trong đó còn mệt mỏi hơn gấp bội.

So với một hiện thực cay đắng, chẳng phải thế giới tiểu thuyết bá tổng vẫn tốt hơn sao? Tuy có chút phi lý và sượng trân, nhưng nhân vật chính luôn được sống một cách sảng khoái.

---

“Phu nhân, thiếu gia chắc chắn sẽ không về ăn cơm đâu. Tôi khuyên cậu đừng đợi làm gì.”

Lâm Tri Hạ vừa ngồi đợi được hai mươi phút, Vương quản gia đã đến khuyên cậu.

Bà ta là người hầu lâu năm của nhà họ Lạc, bề ngoài vẫn giữ thái độ kính cẩn, nhưng cậu luôn cảm thấy bà không ưa mình.

Cảm giác đó không phải vô cớ. Đôi khi vô tình bắt gặp ánh mắt của bà ta, cậu có thể nhận ra sự chán ghét ẩn giấu trong đó.

Không chỉ Vương quản gia, mà hầu như tất cả người làm trong ngôi nhà này đều không thân thiện với cậu. Nhưng với Lạc Khâm thì khác, họ vô cùng tôn kính và trung thành với hắn.

Lâm Tri Hạ khẽ nói:

“Tôi chờ thêm một chút, buổi chiều Lạc Khâm nói hôm nay sẽ về ăn cơm.”

Vương quản gia hờ hững quăng chiếc khăn lông lên bàn, phát ra một âm thanh nặng nề khiến cậu giật mình.

Cậu ngước nhìn bà ta, nhưng Vương quản gia vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt. Chỉ là, khi quay người đi, bà ta lại hừ lạnh một tiếng.

---

Những ngày qua, Lâm Tri Hạ đã suy nghĩ rất nhiều.

Có lẽ, lý do cậu bị đối xử lạnh nhạt là vì xuất thân không môn đăng hộ đối.

Trong phim thần tượng chẳng phải vẫn có mô-típ như thế sao? Một gia đình hào môn sẽ không bao giờ chấp nhận một người vợ không cùng đẳng cấp, dù trên danh nghĩa cậu cũng là chủ nhân của ngôi nhà này.

Lâm Tri Hạ thở dài.

Vì hoàn cảnh của mình, cậu luôn có chút tính cách muốn lấy lòng người khác. Dù cảm nhận rõ sự ghẻ lạnh từ mọi người, cậu vẫn không muốn gây căng thẳng. Dù sao cũng phải chung sống lâu dài, nếu mâu thuẫn xảy ra, thì người chịu thiệt chắc chắn vẫn là cậu.

---

Cậu tiếp tục chờ.

Chờ đến mức gần ngủ gật trên bàn, đến khi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, cậu lập tức bật dậy chạy ra.

Nhưng người bước vào không phải Lạc Khâm.

Mà là Lạc Dao — em gái hắn.

Cô gái này trông hệt như một thiếu nữ nổi loạn chính hiệu.

Tóc nhuộm highlight, khuyên tai lấp lánh, đồng phục bị vẽ bậy đầy hình thù kỳ quái. Cổ tay còn có một hình xăm lớn, phong thái kiêu căng, ánh mắt sắc bén.

Lâm Tri Hạ cẩn thận lên tiếng:

“Dao Dao, em về rồi à?”

Cậu vô thức lùi về sau một bước.

Cậu hơi sợ cô bé này.

Nếu như Vương quản gia còn biết che giấu sự chán ghét của mình, thì Lạc Dao lại chẳng buồn giữ thể diện.

Cô ta nhướng mày, lạnh lùng phun ra hai chữ:

“Biến đi.”

Lâm Tri Hạ ngoan ngoãn nhường đường.

Cậu không tức giận.

Từ những ngày đầu tiên, cậu đã biết Lạc Dao là một cô gái ngang bướng, ngay cả với anh trai ruột của mình cũng không mấy nể nang.

Chuyện cô ta xem cậu như cái gai trong mắt cũng chẳng có gì lạ.

---

Thời gian cứ thế trôi qua.

9 giờ rưỡi.

Lạc Khâm vẫn chưa về.

Cậu đã gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, nhưng hắn chỉ đáp lại ba chữ ngắn gọn.

Tuy vậy, so với mấy ngày trước — khi hắn hoàn toàn không trả lời — thì thái độ này cũng xem như ôn hòa hơn rồi.

---

Mãi đến mười hai giờ đêm, Lạc Khâm mới trở về.

Áo sơ mi trắng, quần âu đen, dáng người cao ráo.

Dù có chút mệt mỏi, nhưng vẻ đẹp của hắn vẫn khiến người ta khó có thể rời mắt.

Làn da trắng mịn mang dòng máu lai Pháp, ngũ quan sắc nét, ánh mắt màu hổ phách thâm sâu, tràn đầy mê hoặc.

Chỉ cần một cái liếc mắt, cũng đủ khiến người ta chìm đắm.

Lâm Tri Hạ lập tức tỉnh táo.

Cánh cửa vừa mở ra, hương thơm từ khu vườn tràn vào phòng, bao phủ lấy cậu.

"Anh về rồi!"

Sự vui vẻ trong giọng nói của cậu quá rõ ràng.

So với dáng vẻ trầm ổn của Lạc Khâm, phản ứng của cậu có phần lộ liễu, khiến bản thân hơi ngượng ngùng. Vì thế, cậu vội vàng lấy lại vẻ bình tĩnh, căng thẳng nhìn về phía hắn.

Lạc Khâm khẽ liếc cậu.

Mái tóc đen mềm mại, đôi mắt tròn xoe trong suốt, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ vô hại.

Thật khiến người ta chán ghét.

Cậu chưa kịp nói hết câu, hắn đã xoay người đi thẳng lên lầu.

Bỏ lại một bóng lưng lạnh nhạt.

Đêm nay, hắn vẫn thức khuya làm việc.

Còn cậu… vẫn là một mình chìm vào giấc ngủ.