Tiếc rằng hôm nay không trùng hợp, hàng xóm mà bà ta thường hay qua lại đều không có ở đây, người vây xem toàn là người qua đường, bọn họ chỉ trỏ mấy tay giang hồ này nhưng lại ngại vì uy danh của chúng mà hoàn toàn không dám lại gần.
Đột nhiên tầm nhìn của bà ta băng qua đám người vây xem, trông thấy một người đàn ông trung niên, anh ta có một gương mặt thành thật và chất phác, lúc này đang bước ra khỏi cửa hàng mẹ và bé ở cuối phố với vẻ mặt hạnh phúc, trong tay còn xách một túi đồ dùng cho trẻ sơ sinh…
“Trư Nhục Vinh!”
Bà A Hương chen ra khỏi đám đông vây xem, bước nhanh qua gọi Trư Nhục Vinh lại.
Trư Nhục Vinh là một nghề ở Hương Giang, toàn bộ các chủ quán bán thịt đều được gọi là Trư Nhục Vinh hết.
Trư Nhục Vinh nghe thấy có người gọi mình bèn quay đầu nhìn, chỉ thấy bà A Hương chạy tớ, Tô Niệm Tinh cũng đi theo đằng sau, mấy người Cường ngốc sợ cô chạy mất nên cũng theo sát.
Trư Nhục Vinh nhìn thấy đông người như vậy, anh ta gãi đầu cười ngu ngơ, thành thật gọi một tiếng: “Anh Cường, anh Đại Sơn, anh mắt to…”
Gọi một lượt xong, anh ta mới nhìn về phía bà A Hương: Có chuyện gì sao?”
Bà A Hương kéo Trư Nhục Vinh, vừa mở miệng đã mượn bốn trăm đồng: “Chỉ mượn ba ngày thôi sẽ trả cho cậu.”
Trư Nhục Vinh bị mấy người Cường ngốc nhìn chằm chằm mà cả người đều thấy mất tự nhiên, anh Đại Sơn lại càng đi qua đó, khoác tay anh ta, vỗ vài cái như những người anh em thân thiết: “Trư Nhục Vinh, nghe nói vợ anh có bầu rồi, chúc mừng nhé!”
Trư Nhục Vinh hơi lúng túng, tuy rằng anh ta có quen biết Đại Sơn nhưng mối quan hệ giữa hai người không thân, đột nhiên gần gũi như thế khiến anh ta không thích ứng được cho lắm.
Bà A Hương sợ Đại Sơn giở trò xấu bèn giành trước một bước, nói: “Chỉ mượn ba ngày thôi! Ba ngày sau đảm bảo sẽ trả cho cậu, chúng ta là hàng xóm mười mấy năm rồi, cậu giúp tôi một lần đi.”
Trư Nhục Vinh nhìn mấy người Cường ngốc ở đằng sau bà ta là còn có gì không hiểu nữa. Anh ta gãi đầu, trên gương mặt hàm hậu lộ ra vài phần khó xử: “Bà A Hương, không phải tôi không cho bà mượn mà là vợ tôi có thai rồi, ở nhà sắp có thêm một miệng ăn, tôi thật sự không có nhiều tiền dư…”
Anh Đại Sơn nhìn vẻ mặt áy náy của đối phương cũng lên tiếng nói giúp: “Anh không cho bà ta mượn là đúng đấy, trước đây bà ta còn xem bói cho anh, nói số của anh không con không cái. Bà ta bói trật lất như thế, chắc chắn không trả được tiền đâu, cẩn thận cho mượn lại không đòi được.”
Bà A Hương chỉ bới ra được một hàng xóm láng giềng, nếu đến ngay cả anh ta cũng không chịu cho mượn vậy chỉ có thể gọi a sir tới đây thôi.
Trư Nhục Vinh không dám ngẩng đầu nhìn bà A Hương, anh ta đã quen đối phương được mười mấy năm rồi, người ta lại là trưởng bối, chỉ năn nỉ mượn anh ta có bốn trăm đồng, ít nhiều gì cũng thấy hơi ngại.
Anh ta quay người vừa định rời đi thì Tô Niệm Tinh lại bước lên một bước kéo áo anh ta: “Cái áo này đẹp ghê!” Nhân lúc lật xem quần áo trẻ sơ sinh, lòng bàn tay cố tình sượt qua mu bàn tay của anh ta.
Chỉ trong chớp mắt này, cô đã nhìn thấy video dài mười giây, người phụ nữ trong hình ảnh có lẽ là vợ của anh ta, lúc này đối phương đang tập đánh vần với một người đàn ông, nhưng người đàn ông trong hình ảnh lại không phải người trước mặt thì phải? Lẽ nào vợ anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ?
Trong mắt cô lóe lên vẻ kinh hãi, quần chúng vây xem lại bị hành động này của cô làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt.
Động tác vuốt nhẹ cái áo của cô thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên nhưng những người khác đều chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy cô gái này có vẻ ngoài xinh xắn nhưng đầu óc lại không được tốt cho lắm.
Mọi người đang nói chuyện nộp tiền bảo kê, nhưng cô lại xông tới khen áo của người ta mua đẹp quá, có phải cô không biết mình đang phải đối mặt với chuyện gì không?
Đám đông vây xem đều thầm mặc niệm cho cô gái này, còn Tô Niệm Tinh lại quay đầu nhìn về phía bà A Hương, kêu đối phương phiên dịch giúp mình: “Vợ của người này đã nɠɵạı ŧìиɧ, đứa con trong bụng không phải của anh ta.”
Đôi mắt đυ.c ngầu của bà A Hương nhìn về phía Tô Niệm Tinh với vẻ kinh hoàng, cô gái tóc bím này nói gì thế? Tuy Trư Nhục Vinh không cho mượn tiền là có hơi không trượng nghĩa thật, nhưng cũng không đến mức phải nguyền rủa người ta như vậy chứ?
Tô Niệm Tinh thấy bà A Hương không tin vì thế lại nói với vẻ tự tin vô cùng: “Thật đó, cháu biết xem bói, vừa rồi không phải cháu đã bói ra được bà có một đứa cháu gái hơn nữa còn rất thích xem múa sư tử hay sao?”
Bà A Hương nghĩ đến hồi xưa, vợ của Trư Nhục Vinh là A Liên từng liếc mắt đưa tình với con trai mình, trong lòng quả thật cũng cho rằng người phụ nữ này không an phận.
Hơn nữa, bà ta cũng biết xem tướng mặt, trán của Trư Nhục Vinh nhiều đường vân, thiên trung lún, lông mày cao thấp, đây đúng thật là tướng mặt không con cái nhưng vợ của anh ta lại có bầu, khi ấy bà ta chỉ cho rằng trình độ của mình không giỏi, nhưng có lẽ không phải bà ta bói không chuẩn mà là đứa con trong bụng vợ anh ta không phải của anh ta.
Bà A Hương hạ quyết tâm, cắn răng dùng tiếng Quảng Đông lặp lại lời của Tô Niệm Tinh.
Vừa rồi Trư Nhục Vinh vẫn còn vui vẻ sung sướиɠ nhưng sau khi nghe được lời nói của bà ta, anh ta lập tức nổi giận, hất tay anh Đại Sơn ra, hai nắm đấm siết chặt vang rắc rắc, nếu không phải người trước mặt là một bà cụ sáu, bảy mươi tuổi thì anh ta thật sự có thể ra tay đánh người.