Xuyên Đến Thập Niên 90: Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 4: Vậy anh em chúng tôi ăn gì uống gì

Sau khi người đàn ông cao lớn gỡ mấy lớp khăn tay ra nhìn thấy bên trong chỉ có một trăm đồng đô la Hồng Kông, tức đến mức trực tiếp ném tiền xuống đất, nhấc chân đá đổ bàn xem quẻ, ống thăm lăn xuống đất, bởi vì làm bằng gỗ nên cũng không rơi vỡ, nhưng thăm rơi lả tả, vương vãi khắp nơi.

Hình như người đàn ông cao lớn vẫn chưa hài lòng mà giơ tay túm bà A Hương dậy, hai con mắt còn trừng to hơn cả chuông đồng: “Không nộp được tiền bảo kê thì đừng có chiếm chỗ. Khu này là phong thủy bảo địa, bà chiếm hố xí mà không chịu ẻ rồi ai tới bù tổn thất cho tôi đây?”

Bà A Hương đau đến mức không thở nổi nhưng miệng vẫn không quên cầu xin: “A Cường, tôi phải ở lại đây đợi cháu gái tôi, tôi đi rồi có lẽ con bé sẽ không tìm được tôi, cậu thông cảm cho tôi với.”

“Kêu tôi thông cảm? Vậy anh em chúng tôi ăn gì uống gì?” Người đàn ông cao lớn chẳng mảy may dao động.

Tô Niệm Tinh hoàn toàn không ngờ mấy tên giang hồ này lại khoa trương như thế, thu tiền bảo kê cũng thôi đi, lại còn dám giở trò bạo lực nữa.

Cô đứng dậy, kịp thời đỡ được đối phương trước khi người đàn ông cao lớn ném bà ta đi, xác nhận bà ta không sao mới lên tiếng nói: “Mong anh cho chúng tôi thêm ba hôm nữa, chúng tôi nhất định sẽ gom đủ tiền trả cho anh.”

Loại giang hồ dám thu tiền bảo kê kiểu này đều là du côn từng dính đến mạng người, Tô Niệm Tinh là một người biết thức thời, cô không có thực lực đối đầu với đối phương, cũng không dám đi báo cảnh sát, cách có thể nghĩ đến cũng chỉ là giúp bà A Hương kiếm tiền để nộp tiền bảo kê.

Nếu là trước hôm nay, cô sẽ lo lắng vì chuyện ăn uống, nhưng bây giờ cô đã có bàn tay vàng rồi, nói không chừng trong vòng ba ngày có thể kiếm đủ.

Tô Niệm Tinh nói một cách hùng hồn và đường hoàng nhưng lại quên mất mình nói tiếng phổ thông, mấy tên giang hồ này hoàn toàn không nghe hiểu gì. (Trước khi Hương Giang quay về, chỉ có người từng học đến cấp hai mới có thể nghe hiểu tiếng phổ thông nhưng lại rất ít người biết nói tiếng phổ thông.)

Thấy bọn họ chẳng hiểu gì, Tô Niệm Tinh mới chợt phản ứng lại, vì thế kêu bà A Hương giúp phiên dịch hộ.

Bà A Hương lại giữ chặt cánh tay cô, chặn cô ở đằng sau lưng mình mà không cho cô ra mặt: “Ba ngày nữa chúng ta cũng chẳng có tiền đâu, cứ để cậu ta trút giận một phát là được.”

Nói xong, cũng không đợi Tô Niệm Tinh phản ứng, bà A Hương đã ra sức năn nỉ người đàn ông cao lớn kia.

Hai mắt người đàn ông cao lớn lại nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh và quan sát. Cô gái này mặc một bộ đồ quê thôi rồi, lại còn bện tóc hai bên nên trông càng quê hơn, làn da hiện màu lúa mạch nhưng lại có một gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan vừa vặn đẹp mắt, cộng thêm đôi mắt đen láy linh động khiến cho cô trông có vài phần ngây thơ.

Hai mắt anh ta trực tiếp lóe sáng, hất cằm nói với bà A Hương: “Từ đại lục tới?”

Bà A Hương nhìn thấy ánh mắt này của anh ta là còn có gì không hiểu nữa, bà ta vội bảo: “Con bé là người thân họ hàng xa của tôi tới Hương Giang thăm tôi, mấy hôm nữa là về rồi.”

Đám đàn em sau lưng người đàn ông cao lớn cũng đang nhìn Tô Niệm Tinh, nếu ăn diện tử tế cũng không kém gì minh tinh đâu.

Phát hiện ra đại ca có ý, anh Đại Sơn đứng đằng sau đùa bỡn: “Cường ngốc, tính dẫn cô em tóc bím này về làm chị dâu sao?”

Cường ngốc nhìn về phía bà A Hương, rít mạnh vài hơi thuốc lá rồi ném đầu lọc xuống đất, dùng chân di vài cái sau đó mới từ từ nhả khói ra.

Anh ta ngẩng đầu nói với bà A Hương: “Kêu cô em tóc bím kia chơi với bọn tôi một đêm, coi như thanh toán xong khoản nợ lúc trước.”