Sau Khi Giả Beta Chuột Hamster Omega Hối Hận Rồi

Chương 5

Cách thứ hai là "đường tắt", người thân trực hệ của các tướng lĩnh từng nhận Huân chương Liên bang sẽ được miễn thi nhập học.

Một Beta như Quý Nhuyễn, không qua kỳ thi tuyển, lại ngang nhiên vào học, rõ ràng thuộc nhóm thứ hai.

Nhưng Huân chương Liên bang là danh hiệu cao quý nhất của Liên bang, có khi cả chục năm mới trao một lần. Không ngờ Quý Nhuyễn lại có hậu thuẫn mạnh đến vậy, vậy mà cậu vẫn chỉ là một Beta.

Không khí xung quanh dần trở nên vi diệu. Quý Nhuyễn im lặng, cảm giác bầu không khí chẳng mấy thân thiện.

Cậu hơi tủi thân. Ở trường cũ, cậu có rất nhiều bạn bè, chưa từng bị xa lánh như thế này. Nghĩ đến việc phải sống trong môi trường này suốt nửa năm tới, cậu chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Đang suy nghĩ mông lung, tiếng chuông vào học bất chợt vang lên.

Quý Nhuyễn ngẩng đầu, tất cả mọi người đã ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp. Ngay cả Hàn Sĩ Kỳ cũng thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc ngồi vào tư thế sẵn sàng học tập.

Cậu vội vàng điều chỉnh tư thế, nhưng ngay sau đó phát hiện, cậu chẳng nhìn thấy gì cả.

Lớp học thiết kế kiểu bậc thang, nhưng các Alpha ngồi phía trước vẫn cao hơn cậu hẳn nửa cái đầu. Những bờ vai rộng lớn chắn kín tầm nhìn, không chừa cho cậu một khe hở nào.

Quý Nhuyễn: "..."

Giáo sư bước vào lớp.

"Đứng dậy!"

Quý Nhuyễn cũng đứng dậy theo, tạo ra một khoảng trống rõ ràng trong hàng ngũ chỉnh tề.

Tiết này là Tâm lý quân sự, người giảng là một giáo sư già gần sáu mươi tuổi, thị lực không còn tốt lắm. Ông đẩy gọng kính lên, nghiêm nghị nói:

"Sao lại có một chỗ trống? Ai vắng mặt? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không xin phép mà nghỉ thì tính là vắng mặt không lý do, muốn học lại hết đúng không?"

Cả lớp không ai dám cử động, chỉ lén trao đổi ánh mắt với nhau.

"Nói đi, ai chưa đến?"

"Giáo sư, không ai vắng mặt cả."

"Thế sao còn dư một chỗ? Tôi đã nói rồi, trong lớp tôi không được tự ý đổi chỗ ngồi..."

Lời ông đột ngột ngừng lại, bởi vì giữa đám đông "tụt" xuống ấy, có một cánh tay giơ lên.

Quý Nhuyễn bước sang một bên, ngượng đến mức chỉ muốn nhảy qua cửa sổ mà trốn đi:

"Giáo sư, em... em là học sinh mới."

Cậu nghe thấy tiếng Hàn Sĩ Kỳ cố nín cười bên cạnh.

Cười cái gì mà cười, tinh hoa thường được cô đọng đấy biết không?

Giáo sư hơi khựng lại, rồi phất tay: "Ồ, biết rồi, cả lớp ngồi xuống. Em học sinh mới, lần sau ngồi hàng đầu đi nhé."

"...Vâng ạ."

Vừa ngồi xuống, Quý Nhuyễn lại phát hiện ra một vấn đề, cậu không có sách.

Hàn Sĩ Kỳ cười tủm tỉm, nháy mắt với cậu rồi đẩy sách về phía giữa bàn, miệng mấp máy: "Đọc chung đi."

Hừ, vừa nãy còn cười tôi cơ mà.

Quý Nhuyễn đặt tay lên trang sách. Từng chữ trên đó cậu đều nhận ra, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì cả.

Hệ thống giáo dục của Omega và Alpha hoàn toàn khác nhau. Ngay cả những Omega không theo quân đội cũng không cần học các môn lý luận quân sự trong giai đoạn giáo dục bắt buộc, trong khi Alpha thì phải học. Cậu chưa từng tiếp xúc với những kiến thức này, những môn quan trọng nhất khi cậu đi học là nghệ thuật và sinh lý.

Bởi vì họ dạy rằng, điều Omega cần làm là nâng cao phẩm chất cá nhân để sinh ra thế hệ sau ưu tú hơn.

"Đừng lo, lúc đầu tôi cũng không hiểu đâu, từ từ rồi theo kịp. Sau này tôi sẽ dạy cậu."

Quý Nhuyễn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Hàn Sĩ Kỳ lại tiếp tục bắt chuyện: "Vừa nãy tôi không phải cười cậu đâu, chỉ là thấy cậu đáng yêu thôi. Chúng ta làm bạn nhé, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Quý Nhuyễn quay đầu nhìn Alpha thích giao lưu này, đột nhiên có cảm giác quen thuộc. Cậu hạ giọng hỏi: "Cậu... có phải là thuộc họ chó không?"

Trong thế giới này, ngoài Beta ra thì Alpha và Omega đều có nguyên mẫu gen nhất định. Những đặc tính này ảnh hưởng đến khả năng sinh tồn, chu kỳ động dục và cả việc sinh sản của họ.

Ví dụ, Alpha thuộc họ chó thường có sức bền tốt, bùng nổ mạnh mẽ. Họ mèo thì linh hoạt, nhanh nhẹn. Còn họ gấu thì thân hình vạm vỡ, sức mạnh áp đảo...

Hàn Sĩ Kỳ biểu cảm phong phú: "Sao cậu biết hay vậy? Beta không ngửi được pheromone mà? Tôi là con lai đấy, mẹ tôi thuộc họ mèo, còn ba tôi thuộc họ chó. Cậu đoán thử xem tôi là giống gì nào?"

Quý Nhuyễn nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự... "thông thái" kia, linh cảm trỗi dậy: "Husky."

Hàn Sĩ Kỳ vỗ tay: "Oa, cậu đoán đúng luôn! Đúng là thông minh ghê!"

...

Cái này mà cũng cần đoán à?