TN80: Nàng Dâu Kiều Diễm Của Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Chương 2.3: Ai cưới anh ta người đó gặp xui

Tɧẩʍ ɖυng Dung mặc vào nhìn mình trong gương, cổ áo vải là cúc bọc xéo tinh tế, tay áo thêu hoa đào mùa xuân óng ánh như tơ.

Cổ áo gile tay áo đều là lông, eo còn đính một đôi bông tròn lông thỏ đáng yêu, theo bước đi lắc lư, như một em bé phúc khí nhảy ra từ bức tranh cổ.

"Thích là tốt rồi... khụ khụ."

Bà nội cười lấy từ hộp trang sức ra một đôi vòng bạc đeo vào tay cô phối làm trang sức:

"Mẹ chồng con không thích mấy thứ này, nhà ta không có dâu nào khác, con thích đều là của con."

Thấy bà nội lại ho vài tiếng, nụ cười trên mặt Tɧẩʍ ɖυng Dung lập tức biến mất, đôi môi hồng nhạt bị cắn đến đỏ ửng.

Trước đó cô chị nói "bà nội nhà họ Trần sắp chết kia quen sống ở nông thôn không chịu vào thành phố", thực ra nguyên tác viết ông nội Trần là quân tiên phong tham gia chiến đấu cách mạng, sau trận chiến phía Bắc không còn tin tức gì nữa, chỉ để lại đứa con còn nhỏ và một căn nhà trống.

Thời đại đó, anh hùng vô danh nhiều lắm, ai cũng biết ông hy sinh rồi, nhưng người vợ không thấy thi thể của ông, vẫn luôn tin ông sẽ về, dù là linh hồn.

Vì vậy, bà nội nào phải quen sống ở nông thôn, bà là giữ lấy quá khứ và kỷ niệm của họ, bệnh cũng không chịu nói, chết cũng phải chết ở nhà.

Nghĩ đến, trong lòng Tɧẩʍ ɖυng Dung đau nhói.

Bà nội tốt thế này... không muốn bà nội chết.

Vốn dĩ nhà họ Trần chỉ là nhà chồng của nữ phụ, bà nội, kiểu người già sống một mình này chết hay không, đối với cốt truyện cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Cho dù có ảnh hưởng, so với chị gái xấu xa kia cũng rất nhỏ!

Tham khảo nguyên tác viết lúc bà nội được đưa vào bệnh viện, bác sĩ lắc đầu nói: "Đến muộn rồi, chuẩn bị hậu sự đi."

Vậy "đi sớm", chẳng phải được rồi sao?

Thừa lúc bà nội ngủ trưa, Tɧẩʍ ɖυng Dung tìm một cái xẻng liền rời khỏi nhà!

...

Nửa tiếng sau.

Cô ra chợ, bày trước mặt mấy đồng tiền đồng cổ và ngọc cũ.

Tất cả linh vật linh thú đều phải hấp thu linh khí trời đất, cô là ốc sên, trước đây đều ở dưới đất tìm mấy bảo vật lâu năm hút lấy linh khí.

Bây giờ linh phách cô vẫn còn, nghĩ đến trước đó lúc đi đào rau dại với bà nội từng thấy vài chỗ có linh khí quẩn quanh, cầm xẻng qua đó, chẳng mấy chốc đã đào được không ít bảo vật.

Chỉ là, mấy thứ này nông thôn không cần lắm, đứng mãi cũng không ai hỏi.

Cho đến khi một chiếc xe con dừng lại gần đó, Tɧẩʍ ɖυng Dung còn tưởng có khách đến, vừa nở nụ cười.

Cửa xe mở ra, là Cố Dật Phong.

Tɧẩʍ ɖυng Dung toàn thân tê cứng, nụ cười đông cứng.

Cố Dật Phong thấy cô mặc cổ xưa thanh tao, như tiểu thư nhà quan thời xưa, suýt không nhận ra.

Nhìn lên nhìn xuống vài lần, lạnh lùng nói một câu:

"Cô thích ăn mặc bộ dạng này để phô trương thế sao? Thật khiến người ta ghê tởm."