Bệnh Nhân Của Tôi Đều Phải Lòng Tôi (Xuyên Nhanh)

Quyển 1 - Chương 4

Ngày hôm sau, Bùi Lục thức dậy sớm. Vì không có chìa khóa, cậu thu dọn sạch sẽ rồi đến nhà ăn dùng bữa sáng, sau đó lảo đảo bắt xe buýt đến Lê gia.Nhà họ Lê cách trường Y không xa, đi xe buýt khoảng nửa tiếng là tới.

Ăn sáng quá no nên Bùi Lục bị say xe, lúc xuống xe chân đi không vững. 666 ở trong đầu cậu lẩm bẩm oán giận, trách cậu hôm qua xem kịch đến tận sáng, chợp mắt chưa được hai tiếng đã bị Bùi Lục đánh thức, nên đang giận dỗi với cậu.Bùi Lục thật sự không hiểu nổi một AI thông minh như 666 vì sao lại thích xem kịch: "Các AI khác đều như vậy sao? Không biết ngày đêm xem kịch, cũng không sợ hỏng chip à?"

666 kiêu ngạo ưỡn ngực, khoe khoang: [Chip của ta là chip ZZ250 thế hệ mới nhất, bộ nhớ lớn, xử lý nhanh, xem kịch chỉ là chuyện nhỏ.]

"Ồ." Bùi Lục lạnh lùng đáp: "Bộ nhớ lớn xử lý nhanh chip cao cấp mà ngươi dùng để xem kịch, đầu não của các ngươi có biết không?"

[...] 666 im lặng hai giây, chột dạ nói đùa, cố tình lảng tránh: [Đầu não của chúng ta đều biết hết, chính hắn cũng xem mà!]

"Thật á? Vậy lần sau gặp ta sẽ nói chuyện với hắn một chút."

[...]

666 bị uy hϊếp, lập tức nổi cáu:

[Cậu thật là xấu tính, ta không muốn nói chuyện với ngươi.] Nói xong nó chuyển sang trạng thái bận rộn, tiếp tục xem kịch!

Thật là tùy hứng.

"..."

Bùi Lục đành phải một mình lặng lẽ đi đến Lê gia, bấm chuông cửa.

"Thầy tiểu Mạnh, sao sớm vậy đã tới rồi? Ăn sáng chưa?"

Ra mở cửa là quản gia Vương bá, ông đã nhận ra Bùi Lục, khách sáo hỏi han rồi dẫn cậu đi tìm Lê Quân.

"Tôi ăn trên đường rồi."

Bùi Lục cười nói:"Ông cứ bận việc đi, tôi tự qua được."

Lúc này, Lê Quân chắc là đang ở phòng chơi xếp domino.

Lê Quân có nề nếp sinh hoạt rất điều độ, Bùi Lục đi thẳng lên phòng chơi trên tầng hai, mở cửa, quả nhiên thấy Lê Quân đang ngồi xổm trên mặt đất, thần sắc chuyên chú xếp từng quân bài domino nhỏ.

Quân bài đã bày đầy cả phòng chơi, lấy trung tâm căn phòng làm điểm khởi đầu, quân bài màu trắng xoay tròn vòng quanh lấp đầy khắp phòng, hiện tại trên tay Lê Quân, chính là mấy quân bài domino cuối cùng.

Cậu cẩn thận đặt quân cuối cùng vào đúng vị trí, đứng lên, vẻ mặt căng thẳng hơi thả lỏng một chút.

Bùi Lục tò mò nhìn, nhịn không được hỏi cậu:

"Xếp xong rồi, tiếp theo làm gì?"

"Suỵt ~"

Lê Quân giơ ngón trỏ lên môi cậu, ý bảo cậu không nên nói chuyện, Bùi Lục đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lê Quân trông có vẻ rất vui, tuy rằng không cười, nhưng đáy mắt ngập tràn sự vui sướиɠ. Cậu đẩy Bùi Lục lên phía trước, chỉ vào những quân bài domino trên mặt đất.

Bùi Lục đầy mặt nghi hoặc: "Làm gì? Là muốn anh đẩy sao?"

Lê Quân mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Cẩn thận ngồi xổm xuống, Bùi Lục vươn ngón trỏ, do dự không dám chạm vào, sợ mình lỡ tay làm hỏng hàng ngũ vất vả lắm mới xếp được này.

Phía sau, Lê Quân cúi người xuống, đột nhiên nắm lấy tay cậu, dẫn cậu nhắm ngay quân bài đầu tiên, kiên quyết đẩy xuống.

Quân bài màu trắng đổ xuống, kéo theo quân bài tiếp theo, giống như gây ra hiệu ứng cánh bướm, kéo theo làn sóng trắng xoay tròn nhanh chóng. Bùi Lục kinh ngạc thán phục, thưởng thức bữa tiệc thị giác này, tốc độ quân bài càng về sau càng nhanh, cho đến khi quân bài cuối cùng đổ xuống, làn sóng trắng mới dừng lại.

Bùi Lục há hốc miệng, thầm nói với 666: [Thấy chưa, thằng nhóc này trâu bò quá.]

Xếp lâu như vậy, chỉ vì mấy phút sảng khoái này, thật sự rất kiên nhẫn.

666 đang mải xem kịch, căn bản không rảnh để ý đến cậu.

Bùi Lục ngồi xổm xuống, nhặt một quân bài lên, có chút đáng tiếc: "Nhóc xếp lâu như vậy, bây giờ đổ hết rồi."

"Thích không?"

Lê Quân dường như không cùng tần số với cậu, ngữ khí có chút đắc ý: "Lần sau lại cho anh chơi."

"..." Bùi Lục tâm tình thập phần phức tạp: "Nhóc cố ý để anh tới đẩy sao?"

Có lẽ là biểu cảm của cậu quá kinh ngạc, Lê Quân vẫn còn đang vui vẻ vì cuối cùng cũng được chú ý tới cậu, cậu nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. "Không vui sao?"

"Không phải là vấn đề có vui hay không."

Bùi Lục cố gắng nói lý với cậu: "Cái này quá lãng phí thời gian và sức lực, không cần vì anh mà cố ý làm vậy."

"Ồ." Lê Quân rũ mắt xuống, hàng mi rậm rạp rủ xuống che khuất đôi mắt.

Bùi Lục: "..."

Lúc này 666 ló ra nói: [Cậu đúng là đồ ngốc, đây là người ta tặng quà cho Cậu mà không nhìn ra à?]

"... Phải không?" Bùi Lục cười gượng: "Vậy thì món quà này của hắn đặc biệt thật."

[...] Cạn lời, 666 hừ một tiếng kiêu ngạo, lại không thèm để ý đến cậu.

Lê Quân vẫn đứng thẳng ở chỗ cũ không nhúc nhích, trông có vẻ hơi buồn bã, Bùi Lục nghĩ nghĩ, vẫn là chọc chọc cánh tay cậu, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn em."

Ánh mắt Lê Quân sáng lên, ngẩng đầu nhìn cậu, đuôi vốn đang ủ rũ phía sau trộm nhếch lên một chút!

Thật là một đứa trẻ con, Bùi Lục âm thầm bĩu môi, trên mặt lại cười rất vui vẻ, nói: "Trước thu dọn lại đã, lần sau anh với nhóc cùng nhau xếp."

Lê Quân nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cùng cậu thu dọn những quân bài bị đổ.