Kiểu Kiểu

Chương 2: Buổi họp lớp

Ôn Chi Kiểu đọc lướt qua các đoạn văn như gió cuốn. Mãi cho đến khi nam nữ chính gương vỡ lại lành, quay về trường dự lễ tốt nghiệp rồi tổ chức hôn lễ thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Khi đang định để lại bình luận thì một loạt tin nhắn Wechat nhảy lên màn hình cô:

[AAA Lý Gia - Sửa chữa đồ điện: He he he tới rồi tới rồi. Chỗ này phải không? (Hình ảnh).]

[Lưu Giai Hân, du học sinh đến từ Hải Phổ: @Ôn Chi Kiểu cậu đến chưa?]

[Cứu vớt ánh trăng: Buổi họp lớp tốt nghiệp cậu ấy có tới đâu, chắc quên bọn mình òi. (Mặt cười).]

Mấy người này ở đâu ra lắm chuyện thế không biết.

Ôn Chi Kiểu nhai hết viên xí muội rồi nhả hạt ra, chậm rì rì gõ câu trả lời:

[Ôn Chi Kiểu: Đang trên đường, kẹt xe, qua hai ngã tư nữa là tới.]

Sau khi soạn tin nhắn xong cô mới gọi tài xế.

Thật là, biết thế đã không đồng ý, nhưng…

Ôn Chi Kiểu mở danh sách bạn bè, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh đại diện khá lâu. Cô lại đưa tay lên, chăm chú nhìn bàn tay mình.

Gió thổi khe khẽ làm tấm rèm đung đưa, một tia nắng len lỏi vào phòng. Ánh sáng xuyên qua khẽ hở giữa các ngón tay chiếu lên gương mặt cô, trông giống như những hạt bụi vàng nhỏ li ti bay trong làn nước biển sâu thẳm. Chiếc nhẫn trên ngón tay khúc xạ ánh sáng lạnh lẽo bên dưới đôi mắt lại giống như giọt nước mắt băng giá.

Bên ngoài, người giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhở đã đến giờ xuất phát.

“Leng keng.“

Một âm thanh vang lên, như có vật gì đó rơi xuống.

Ngay sau đó, cảnh cửa bị đóng sầm lại.

Ôn Chi Kiểu vội vàng bước ra ngoài, tà váy khẽ lay động theo từng bước chân gấp gáp, mái tóc buông dài cũng nhẹ nhàng đung đưa theo.

Địa điểm tổ chức buổi họp lớp của trường Trung học Thịnh Thành được chọn tại một khách sạn nổi tiếng ở thành phố A, đủ để thấy người đứng ra tổ chức lần này cũng thuộc dạng có điều kiện. Đáng tiếc là phòng VIP đã được đặt hết từ trước, nên họ chỉ có thể ngồi ở sảnh lớn trên tầng ba, dùng bình phong ngăn cách để có chút riêng tư. Điều này cũng cho thấy nhóm bạn cùng lớp này không phải ai cũng thành đạt đến mức khiến người tổ chức phải quá bận tâm.

Số người có mặt trong khách sạn không nhiều, chủ yếu là những người đang học tập hoặc làm việc ở thành phố A và các khu vực lân cận, vì Thịnh Thành vốn nằm ở thành phố C cho nên không phải ai cũng sẵn sàng đi xa để gặp lại bạn cũ sau 5 năm xa cách. Bầu không khí buổi họp lớp khá trầm lắng, mãi cho đến khi câu chuyện xoay quanh người vẫn chưa xuất hiện – Ôn Chi Kiểu – thì không khí mới bắt đầu sôi động hơn.

Dư Hương Nhã là trưởng ban truyền thông khi ấy của cả lớp. Nghe mọi người than phiền về việc Ôn Chi Kiểu thích làm màu, cô ta liền phụ họa:

“Người ta chuyển sang trường quốc tế nổi tiếng ngay từ năm cấp ba rồi mà. Sau khi đi thì cắt đứt liên lạc với tụi mình luôn.”

Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn sang Trương Hiểu Vũ, cũng là người kêu gọi buổi họp lớp lần này.

Hồi cấp ba, Trương Hiểu Vũ vốn là cậu ấm con nhà giàu, đã theo đuổi Ôn Chi Kiểu suốt một thời gian dài. Lần này chọn tổ chức họp lớp ở thành phố A cũng phần nào thể hiện ý định muốn gặp lại người cũ. Quả nhiên, vừa nghe Dư Hương Nhã nói thì sắc mặt Trương Hiểu Vũ liền thay đổi, anh ta khó chịu nói:

“Sao có thể chứ? Dù gì cũng là bạn học cũ, Kiểu Kiểu không thể nào thất hứa như vậy được.”

“Ồ, gọi thân mật thế cơ à, còn Kiểu Kiểu nữa chứ?” Một nam sinh gầy gò, cổ dài như cổ hạc chọc ghẹo: “Năm đó chắc chắn cậu với Ôn Chi Kiểu có gì đó mà giấu tụi này, phải không?”

Cậu ta vừa lên tiếng thì bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn, mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả.

“Đừng đùa thế chứ! Với tài năng của Ôn Chi Kiểu, lại còn học ở trường quốc tế nổi tiếng kia chắc bạn trai bạn ấy phải giỏi lắm đấy. Cẩn thận kẻo bị xử lý nha!”

“Chuyển trường thì chuyển, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cập nhật trạng thái gì cả. Ai biết tin đồn đó có đúng không?”

“Đúng rồi, mấy năm nay tụi mình chỉ biết cậu ấy ở thành phố A, nhưng chẳng ai rõ đang học đại học hay đang làm việc gì.”