Khi Tư Vân Phi bị kéo đến trước mặt đại ma đầu, dù xung quanh tối đen không một tiếng động, nàng vẫn có thể thấy rõ hắn đang nhắm chặt hai mắt. Toàn thân hắn căng cứng, dưới lớp chú văn đỏ như máu đang vặn vẹo, những đường gân xanh trên cơ thể nổi lên cuồn cuộn.
Hiển nhiên, hắn đang chìm trong cơn thống khổ cùng cực, giãy giụa như một con thú bị giam cầm. Thậm chí, so với những linh thú đang bị ma khí siết chặt, nỗi đau đớn của hắn còn gấp vạn lần.
Tư Vân Phi thậm chí có ảo giác rằng nàng nghe thấy tiếng răng hắn nghiến chặt đến mức vang lên ken két.
Nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, nàng nhìn người nam nhân thống khổ, chật vật nhưng vẫn đáng sợ trước mắt.
"… Cạc."
Ngươi cũng thảm thật đấy.
Rõ ràng ngươi là kẻ săn thú cơ mà.
Nhưng mà… cho dù thảm cũng chẳng liên quan đến ta. Một con ngỗng sắp chết thì dù thảm hại thế nào cũng phải nhớ đến chuyện báo thù trước đã.
Lúc này, con gà trống cấp sáu vốn hung hăng giờ chỉ còn thoi thóp, rũ đầu xuống như một con gà chết. Còn con hươu trắng lợi hại nhất cũng đã hoàn toàn mất đi khả năng phát ra ánh sáng trắng.
Nếu có ai chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ phải kinh ngạc vì sinh mệnh lực của Tư Vân Phi. Khi tám linh thú cao giai khác đều đã mất hết sức sống, vậy mà con ngỗng này… vẫn còn động đậy được!
Tư Vân Phi không chỉ còn cử động được, mà nàng thậm chí còn có thể giơ cánh lên.
Dù biết rằng tất cả bọn họ — những linh thú trong Trân Thú Viên — chẳng qua chỉ là sủng vật mà Ma Tôn nuôi dưỡng. Chủ nhân bắt được rồi nuôi nấng, thì cũng có toàn quyền sinh sát.
Nhưng, ngay cả khi biết bản thân không có đường sống, giãy giụa và phản kháng vẫn là bản năng của mọi sinh mệnh.
Kẻ gϊếŧ gà không cẩn thận còn có thể bị gà mổ vào mắt.
Vậy thì một tên đại ma đầu gϊếŧ ngỗng, đối mặt với một con ngỗng đã tích cóp công đức chín đời như nàng, chẳng lẽ không phải cũng nên trả giá một chút sao?
Vậy nên, ngay khoảnh khắc Thú Bách Vạn, Kim Giác và độc nhãn Chung Lương hợp lực phá tan cấm chế của Trân Thú Viên, ánh mắt đầu tiên của bọn họ chính là hướng về phía lòng hồ, nơi có kẻ đang gồng mình chống lại ma khí trong cơ thể — Mạc Bất Nhàn.
Còn ánh mắt thứ hai…
Bọn họ liền nhìn thấy một con ngỗng trắng đang đứng trước mặt Ma Tôn, giơ lên một bên cánh trắng toát.
Thú Bách Vạn còn chưa kịp hét lên "Con mẹ nó!", thì con ngỗng kia đã bất ngờ vung cánh xuống, hung hăng tát thẳng vào mặt Ma Tôn đang nhắm chặt hai mắt!
"Bốp bốp!"
Thú Bách Vạn: "A…… A a a a a a a a!!! A a a a a a a a!!! Cái ngỗng trắng kia đang làm gì?! Nó đang làm gì?! Nó có phải vừa tát vào mặt lão đại ta không?!!"
Không có ai trả lời hắn, bởi vì dù là quản gia một mắt kiến thức rộng rãi hay Kim Giác với năng lực đặc thù, thì vào khoảnh khắc này, nội tâm bọn họ cũng chẳng khác gì Thú Vương đang điên cuồng thét chói tai và dậm chân đầy khϊếp sợ.
Nhưng mà, con ngỗng trắng trong hồ sau khi tát vào mặt Ma Tôn vẫn chưa có ý định dừng lại.
Chỉ một cái tát làm sao có thể giải được nỗi hận suýt chết oan của nàng?
Ít nhất cũng phải đánh cái tên này thành đầu heo mới được!
Vậy nên, con ngỗng trắng trong hồ liền giơ cả hai cánh lên.
Một trái, một phải, quạt tới tấp.
Bốp!
Thú Bách Vạn: "A!!"
Bốp bốp!
Thú Bách Vạn: "A a a!!!"
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Thú Bách Vạn: "A a a a a!! Hai người các ngươi, ai cũng đừng cản ta!! Để ta qua đó gϊếŧ chết con ngỗng kia!!!"
"Đó là khuôn mặt tuấn tú của lão đại ta! Trên đời này không ai có thể đánh vào mặt ngài như vậy!"
"Ngỗng lại càng không được!!!"
Tư Vân Phi, giữa cơn trút giận điên cuồng, dường như có nghe thấy tiếng gào tức đến muốn hộc máu của ai đó.
Nhưng ai quan tâm chứ?
Dù sao nàng cũng sắp chết rồi, trước khi chết phải đánh cho thống khoái cái đã!!
Và khi cánh thứ mười hung hăng quất xuống khuôn mặt của ma đầu kia…
Một đạo ánh sáng bất ngờ lóe lên trên đầu cánh của ngỗng Tuyết Hoa.
Ngay khoảnh khắc đầu cánh chạm vào gò má nam nhân, ánh sáng đó sắc bén như lưỡi dao, trực tiếp rạch qua khuôn mặt hắn.
Mà những chú văn đỏ như máu quấn chặt trên người ma đầu kia, cũng theo vệt ánh sáng vừa rồi mà xuất hiện một vết rách nhỏ.
Đôi mắt vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra.
Ánh đỏ đậm trong mắt hắn như bị cưỡng ép xóa sạch, nhạt dần rồi tan biến, để lộ đôi con ngươi sâu thẳm, đen nhánh như vực thẳm không đáy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngỗng Tuyết Hoa vẫn còn giơ cao cánh, cả người cứng đờ.
"... Cạc."
Sao mà xấu hổ quá vậy nè?!
Tại sao nàng vẫn chưa chết?!
Đại ma đầu, ma khí của ngươi còn không nhanh chóng bùng phát đi a?!