Linh Sủng Của Ma Tôn Lại Chết Rồi

Chương 27: Thần hồn run sợ (3)

"Đừng nhìn nữa, có nhìn thêm cũng chẳng thấy được gì đâu."

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên. Kim Giác xuất hiện bên cạnh hắn.

Thú Bách Vạn vẫn không phục, tiếp tục quan sát: "Ta cứ muốn nhìn đấy. Nó thực sự không bình thường."

"Ngươi có biết không? Đến tận bây giờ, nó vẫn còn sống. Hơn nữa, trên người vẫn còn treo tóc của lão đại!"

Nghe vậy, trong ánh mắt Kim Giác thoáng hiện một tia u ám.

"Ta đã dùng huyền giác kiểm tra vô số lần, nó không hề có huyết mạch hay thể chất đặc biệt nào."

"Ngay cả công tử cũng nói, lý do nó sống sót là vì trên người có công đức. Có lẽ chính công đức đó đã triệt tiêu sự ăn mòn của ma khí phệ diệt."

"Dù sao thì..."

Ma khí phệ diệt là thứ tà ác và hung hiểm bậc nhất thế gian. Bọn họ đã sớm biết điều này ngay từ khoảnh khắc bước chân vào con đường này.

"... Chúng ta vốn đã bị Thiên Đạo ghét bỏ."

Nghe xong lời của Kim Giác, đôi mắt Thú Bách Vạn lập tức đỏ lên.

"Vốn dĩ Thiên Đạo đã bất công rồi! Kẻ khác có thể diệt cả tộc chúng ta, nhưng chúng ta gϊếŧ trả lại thì không được? Trên đời này làm gì có đạo lý đó?!"

Kim Giác cụp mắt, không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng:

"Thôi được rồi, về thôi. Hôm nay là đêm trăng non... Chúng ta phải quay về trấn thủ."

Thân mình Thú Bách Vạn cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc này, kim ô đã nghiêng về phía tây, chỉ còn lại một vệt sáng le lói nơi chân trời. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng cuối cùng ấy cũng hoàn toàn biến mất.

Bầu trời lập tức chìm vào bóng tối.

Ở bên hồ, Tư Vân Phi đang bới đất chuẩn bị cho khu vườn nhỏ của mình thì bỗng khựng lại. Nàng cảm giác thế giới xung quanh như đột ngột sụp xuống một màn đêm dày đặc.

Ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời vừa lặn, nàng nhận ra nơi đó chẳng còn lấy một tia sáng.

Dẫm dẫm chân xuống đất, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng khó tả.

"..."

Trời tối rồi. Vẫn là nên về ổ nằm thôi.

May mắn là bên mép giường nàng bây giờ đã có ba viên đá cuội phát sáng, dùng để làm đèn đầu giường thì quá hoàn hảo.

Trở về tấm đệm cỏ lau mềm mại của mình, Tư Vân Phi cuộn tròn người lại, quyết định để tiếng nước chảy, tiếng côn trùng và tiếng chim hót ru mình vào giấc ngủ.

Nhưng rồi mười lăm phút trôi qua... nửa canh giờ trôi qua...

Tư Vân Phi vẫn không tài nào ngủ được.

Thậm chí, nàng còn mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khoảng trời đen kịt phía trên, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.

Chuyện này... thật sự không bình thường.

Chợt, nàng bật dậy khỏi đệm cỏ. Lúc này, nàng mới bàng hoàng nhận ra từ nãy đến giờ, trong cả khu vườn rộng lớn này, không có lấy một tiếng côn trùng kêu, cũng chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào của linh thú.

"…Cạc?"

Nàng khẽ cất giọng gọi, chỉ để rồi lập tức nhẹ nhõm khi nghe được giọng nói của mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo, từng sợi lông trên người nàng đều dựng ngược lên.

Một tiếng gào thét vang vọng khắp Cửu Trọng Sơn.

Tiếng rít gào ấy như đến từ cơn điên cuồng, lại xen lẫn nỗi sợ hãi tận cùng.

Tư Vân Phi lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía âm thanh phát ra. Đó chính là nơi ở của đại ma đầu, tòa lâu nhỏ ba tầng nằm sâu trong núi.

Nàng hoảng loạn đứng bật dậy.

Một nỗi sợ chưa từng có dâng trào, choáng ngợp toàn thân.

Trong đầu nàng, có một giọng nói đang điên cuồng gào thét: "Chạy ngai đi!"

Nhưng cơ thể nàng lại không thể nhúc nhích, dù chỉ một chút.

Lần này, thậm chí ngay cả giọng nàng cũng phát không ra.

Và rồi, nàng trông thấy cảnh tượng mà cả đời này cũng không thể quên...

Giữa bóng đêm đen kịt, "người" kia lặng lẽ đáp xuống từ trên trời, như thể bản thân hòa vào màn đêm.

Toàn thân hắn cuộn quanh một làn khói đen dữ tợn, giương nanh múa vuốt trong không trung.

Chú văn đỏ như máu phủ kín khắp cơ thể hắn, quấn quanh từng tấc da thịt, tỏa ra thứ ánh sáng quỷ dị.

Hắn rơi xuống hồ Tinh Nguyệt.

Mặt nước cuộn trào, gợn sóng dâng cao như một cơn bão khổng lồ.

Chỉ một cái phất tay...

Toàn bộ linh thú trong Trân Thú Viên đều bị kéo thẳng đến trước mặt hắn.

Và rồi, từng luồng khí đen cùng vô số chú văn huyết sắc lao vυ't về phía đám linh thú...

Bao gồm cả nàng.

Tư Vân Phi kinh hãi đến mức cả thần hồn cũng run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng hiểu ra.

Thì ra, đây mới là lý do vì sao đại ma đầu lại nuôi linh thú!