Kinh Doanh Quán Lẩu Ở Tận Thế

Chương 4

Ngày thường, ở công ty Giang Từ vẫn luôn là người ít nói, chỉ lặng lẽ vùi đầu vào công việc. Trong mắt mọi người, cô thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng. Bọn họ cũng biết về hoàn cảnh của cô —— gia đình không khá giả, vẫn đang trong giai đoạn chật vật phấn đấu để mua được nhà. Trong thời đại cạnh tranh khốc liệt như bây giờ, Giang Từ chắc chắn sẽ không dám đánh mất công việc khó khăn lắm mới có được này. Vì vậy, phó tổng và đồng nghiệp kia mới ngang nhiên ức hϊếp cô, nào ngờ lại nhìn nhầm người.

Cuối cùng, Giang Từ lạnh lùng kết thúc bài phát biểu bằng một câu: “Cô là rác rưởi, anh cũng là rác rưởi.”

Dứt lời, cô dứt khoát tháo bảng tên trên ngực, đập mạnh xuống bàn: “Tôi không làm nữa! Nhớ trả lương cho tôi đầy đủ theo quy định, nếu không, tôi sẽ dây dưa với các người đến cùng!”

Giang Từ vốn không phải người tốt tính hay gì, nhưng vì cuộc sống, cô không thể không mài mòn góc cạnh của bản thân. Vậy mà đến cuối cùng, lại trở thành kẻ dễ bị bắt nạt trong mắt người khác.

Trùng hợp thay, buổi đại hội này đang được phát sóng trực tiếp đến chủ tịch hội đồng quản trị và các cổ đông. Chủ tịch đã chứng kiến toàn bộ sự việc và nổi trận lôi đình, yêu cầu xử trị nghiêm khắc.

Sau đó, phòng nhân sự còn đích thân gọi điện cho Giang Từ, hỏi cô có muốn quay lại công ty không, nhưng cô từ chối. Cuối cùng, cô chỉ nhận đúng phần bồi thường mà mình đáng được nhận, công ty còn bồi thêm một khoản tiền, Giang Từ hiểu rõ, đó chính là phí bịt miệng.

Những chuyện xảy ra tiếp theo được đồng nghiệp cũ kể lại cho cô nghe. Ví dụ như gã phó tổng kia thường xuyên thiên vị người quen, người đồng nghiệp trộm tài liệu của cô, và cả vị cấp trên bao che cho bọn họ đều bị công ty sa thải. Hơn nữa, phó tổng và cấp trên thường xuyên cấu kết nhau biển thủ công quỹ, cuối cùng còn phải đối mặt với đơn kiện từ công ty.

Nhưng Giang Từ đã không còn quan tâm đến những chuyện đó nữa. Cơn giận bùng phát giúp cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mà số tiền bồi thường nhận được lại giúp cô thấy những uất ức mình phải chịu trong suốt bao năm qua cũng được giải tỏa phần nào.

Cũng không biết có phải vì giấy tờ chứng nhận bất động sản kia đã tiếp thêm dũng khí cho cô hay không. Nếu không có nó, có lẽ cô thật sự sẽ không dám làm ầm lên như vậy.

Giang Từ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cũng suy nghĩ hai ngày. Chồng tài liệu và giấy chứng nhận bất động sản vẫn được đặt ngay ngắn trên đầu giường, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy. Đến ngày thứ ba, Giang Từ cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Lần thứ hai bước vào không gian kia, Giang Từ rõ ràng đã không còn sợ hãi như lần đầu tiên nữa.

[Cô đã quyết định xong rồi chứ? Ký chủ?] Giọng nói của hệ thống lại một lần nữa xuất hiện.

Giang Từ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, sau đó kiên định mở miệng nói: “Được rồi, tôi đồng ý.”

Hệ thống thờ phào, giọng nói máy móc mang theo sự nhẹ nhõm rõ ràng, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

[Tốt lắm, ký chủ. Xin hãy chờ một chút, bây giờ tôi sẽ tiến hành trói định với ký chủ.]

Ngay khi hệ thống vừa dứt lời, Giang Từ liền nghe thấy âm thanh "tít tít" vang lên.

Một lúc sau, cô bỗng có một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như đầu óc đã trở nên thông suốt hơn, đồng thời cũng có thêm thứ gì đó.

Sau khi hoàn tất việc trói định với hệ thống, nó đưa cho cô một bản hợp đồng.

Giang Từ đọc lướt qua, nhìn chung đều là những điều khoản có lợi cho cô, không khác mấy so với những gì hệ thống đã nói. Điều duy nhất ràng buộc cô là một khi tiếp quản cửa hàng này, cô sẽ không thể tự ý từ bỏ nó.

Sau khi ký hợp đồng, hệ thống giới thiệu sơ lược cho Giang Từ nghe về thế giới này. Đây là một thế giới song song có cơ cấu tương tự như thế giới của cô, kể cả tiền tệ.

Mười năm trước, một loại virus đã càn quét toàn bộ Lam Tinh. Những người bị nhiễm hoặc là bị biến thành quái vật ăn thịt người, hoặc là trở thành dị năng giả, nhưng chỉ chiếm số phần trăm rất nhỏ. Phần lớn những người còn lại chỉ đơn thuần được tăng cường thể lực và tốc độ. Các loài động vật cũng bị nhiễm bệnh, biến dị và trở thành kẻ thù của con người.

Việc sinh tồn đã trở thành một vấn đề nan giải.

Những người sống sót đã xây dựng các căn cứ trong thành phố, tập hợp nhân loại để chống chọi với quái vật và môi trường khắc nghiệt.

Do ảnh hưởng của thời tiết và virus, nông nghiệp và chăn nuôi đều lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng, đầu tư nhiều nhưng sản lượng thu về lại ít ỏi đến đáng thương.

Trải qua mười năm, vật tư của nhân loại đã trở nên cực kỳ khan hiếm.

Vì vậy, căn cứ đã nghiên cứu phát minh ra một loại "dung dịch dinh dưỡng" để đáp ứng nhu cầu cơ bản của cơ thể con người.

Tiền tệ lưu hành trong thế giới này là tinh hạch, và tại quán lẩu của Giang Từ, cũng sử dụng tinh hạch làm đơn vị tiền tệ để giao dịch, tinh hạch cũng tương đương với năng lượng của thế giới này mà hệ thống đã nói đến.

Tinh hạch là thứ được lấy ra từ não của quái vật, tinh hạch cũng là thứ đại diện cho sức mạnh của quái vật, phân chia chúng với quái vật bình thường, chúng được chia thành chín cấp độ, cấp bậc càng cao, càng khó để đối phó.