Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Tráo Đổi Thân Thế Với Nam Chính

Chương 13: Làm kẻ xấu thì sao chứ?

Giờ này, chẳng phải cô ta đang cúi xuống nhặt sách trong thùng rác sao?

Biến thành một kẻ bẩn thỉu, hôi hám, có khi còn ấm ức đến phát khóc.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, tâm trạng Thẩm Thanh Thanh liền phấn chấn hẳn.

Cô đúng là một kẻ xấu xa bẩm sinh.

Nhưng làm kẻ xấu thì sao chứ?

Tự do và vui vẻ.

Tại lớp học.

Sở Tấn Sinh đi cùng Tần Dao quay lại lớp học, dĩ nhiên cũng nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở cuối lớp.

Khách quan mà nói, Mạnh Triêu Nhan rất xinh đẹp.

Cô ta có mái tóc dài suôn mượt, đôi mắt to tròn trong veo. Đôi môi đỏ hồng căng mọng như trái anh đào, gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan

Mặc đồng phục váy của trường, để lộ đôi chân dài trắng nõn.

Thân hình cân đối, đường cong quyến rũ, nhất là vòng một đầy đặn, rất dễ thu hút ánh mắt của đàn ông.

Nhưng Sở Tấn Sinh tự nhận mình là người lịch thiệp, cậu ta chỉ liếc qua một cái rồi thôi.

Khóe môi cậu ta cong lên: "Là sinh viên đặc cách à? Nhưng ai mà xấu tính vậy, sao lại ném hết sách vở của người ta vào thùng rác thế kia?"

Mạnh Triêu Nhan vừa vào lớp đã phát hiện sách vở trên bàn mình biến mất.

Dù có hỏi những người khác, cũng chẳng ai chịu nói cho cô ta biết.

Cuối cùng, cô ta cẩn thận quan sát, nhận ra có người liếc mắt nhìn về phía thùng rác sau lớp với vẻ thích thú.

Lúc này cô ta mới phát hiện sách vở của mình bị ném vào đó.

"Ai làm? Ai đã vứt sách của tôi vào thùng rác?"

Không ai trả lời.

Mạnh Triêu Nhan lạnh lùng nhìn quanh: "Các người tự nhận mình là cao quý, là tầng lớp thượng lưu? Chẳng lẽ không biết rằng tuỳ tiện vứt đồ của người khác đi cũng hèn hạ chẳng khác gì kẻ trộm sao?"

Cô ta bật cười lạnh: "Luôn miệng nói tôi không có giáo dục, xem ra các người cũng chẳng khác là bao!"

Điền Tư Mẫn ghét Mạnh Triêu Nhan không chỉ vì Thẩm Thanh Thanh.

Cũng giống như Thẩm Thanh Thanh, cô ta cảm thấy đám học sinh nghèo thật đáng ghét, căn bản không xứng đáng được tồn tại ở đại học Lance.

Phải nói rằng, phần lớn học sinh trong trường đều có suy nghĩ như vậy.

Thế nên, mỗi lần bắt nạt Mạnh Triêu Nhan, cô ta đều cảm thấy rất vui vẻ.

Bây giờ nghe thấy lời của Mạnh Triêu Nhan, dĩ nhiên không thể nào chịu được.

Điền Tư Mẫn bước tới, đá văng cuốn sách mà Mạnh Triêu Nhan vừa nhặt ra từ thùng rác xuống sàn: “Cô là ai mà dám nói chuyện với bọn tôi bằng cái giọng đó?”

Mạnh Triêu Nhan vội vàng nhặt sách lên: “Cô làm gì vậy! Chính cô đã ném sách của tôi vào thùng rác, đúng không?”