Trần Nam Tự thấy cô bước ra, cố nặn ra một nụ cười, hỏi: "Cô xuống nông thôn ở đâu?"
"Tây Bắc, đại đội trồng rừng Số 1."
Nghe vậy, Trần Nam Tự nhíu mày: "Sao lại đến đó? Tôi bảo bố tôi đổi cho cô sang Đông Bắc rồi."
Lại thêm một người nữa nói Tây Bắc khổ sở. Nhưng Tô Tiện Dư chỉ cười, lắc đầu: "Bố mẹ tôi ở đó, nên tôi đi thôi. Cảm ơn anh nhé."
Trần Nam Tự im lặng.
Không khí trầm xuống, bỗng một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
"Ôi chao, Tô vô tích sự, Nam Tự, hai người đều ở đây à!"
Cố Thịnh Niên cười tít mắt chạy tới, vươn tay khoác vai Trần Nam Tự. "Cậu làm thủ tục xuống nông thôn à? Đi đâu thế? Đến lúc đó tôi có giấy giới thiệu sẽ đến thăm cậu!"
Tô Tiện Dư còn chưa kịp mở miệng, Trần Nam Tự đã trả lời thay: "Tây Bắc."
Cố Thịnh Niên chưa nghe rõ, còn đang định nói "không phải là Đông Bắc sao", thì giây tiếp theo đã đờ người ra.
"Cái gì!? Cậu nói Tây Bắc!?"
Ba người đứng trong góc, Cố Thịnh Niên khoa tay múa chân, mặt đầy kinh ngạc. "Không phải chứ, Tô vô tích sự, cậu đến cái sa mạc khỉ ho cò gáy đó làm gì!?"
Cố Thịnh Niên tức đến muốn phát điên.
Anh ta còn tưởng Tô Tiện Dư sẽ đi Đông Bắc, ai ngờ lại chạy ngược hướng, đến tận Tây Bắc hoang vắng lạnh lẽo!
Tô Tiện Dư trợn mắt, "Đừng có tư duy cứng nhắc thế, Tây Bắc thì sao chứ? Lẽ nào người sống lại bị nướ© ŧıểυ làm nghẹn chết chắc?"
Cố Thịnh Niên không ngờ cô lại lạc quan đến vậy, còn đang định khuyên thêm vài câu nhưng lại thôi.
"Thôi được rồi, vậy cậu nhớ cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi đồ tiếp tế cho cậu. Giờ thì đi ăn đã!"
Ba người no say bước ra từ quán ăn quốc doanh.
Tô Tiện Dư không ngờ đồ ăn ở đây lại ngon đến thế, khiến một người từng sống trong thời đại liên minh như cô cũng có chút chấn động.
Vừa về đến nhà, cô đã thấy Tô Quốc An đi đi lại lại trong phòng, không nhịn được mà buột miệng: "Bố, bố hóa thành con quay rồi à?"
Tô Quốc An vừa thấy cô đã bốc hỏa: "Lại chạy đi đâu lêu lổng nữa hả!?"
Tô Tiện Dư cười tít mắt, giơ túi đồ trong tay ra: "Đi làm thủ tục xuống nông thôn."
Nhìn thấy cuốn sổ hộ khẩu, Tô Quốc An suýt nữa thì nghẹn thở: "Mày đăng ký đi Tây Bắc!?"
Tô Tiện Dư bật cười, lùi lại một bước, kéo mẹ làm bia đỡ đạn.
Nhưng Tô Quốc An đang tức giận thì còn quan tâm cô trốn thế nào, ông lập tức đuổi theo đánh, trong nhà lại náo loạn gà bay chó chạy. Cuối cùng, ông nghiêm mặt trừng cô: "Ai cho mày tự ý làm vậy hả!?"
Tô Tiện Dư xoa mông, nhăn mặt: "Bố quản được chắc!"
Tô Quốc An vừa giơ tay lên, Cố Tú Nhan vội vàng cản lại, nhưng ánh mắt nhìn con gái cũng không mấy vui vẻ. "Lúc nãy con vào phòng mẹ là để lấy sổ hộ khẩu đúng không?"
Tô Tiện Dư không trả lời, chỉ ngó đông ngó tây, không dám nhìn thẳng mẹ mình.
Thấy vậy, Cố Tú Nhan thở dài: "A Dư, chuyện này sao con có thể tự quyết mà không bàn bạc trước?"
Bị mẹ giận, Tô Tiện Dư xụ mặt, rụt cổ trốn sang một bên.
Tô Quốc An hừ lạnh, lườm cô: "Mày nói xem, mày đến Tây Bắc làm gì?"
"Đi trồng rừng! Góp phần xây dựng tổ quốc!"
Tô Tiện Dư ưỡn ngực, đầy khí thế.
Tô Quốc An thật sự không nhịn được nữa, lại muốn đánh con gái, Tô Tiện Dư lập tức trốn sau lưng mẹ.
Cố Tú Nhan lắc đầu, nhìn chồng: "Giờ A Dư đã làm thủ tục xong rồi, chúng ta cũng không thay đổi được nữa. Thôi thì cứ vậy đi."