Mùa hè năm 1968.
“Tô Tiện Dư! Mau mở mắt ra! Ở đây không được ngủ!”
Cơn choáng váng ập đến, Tô Tiện Dư vừa mới có chút ý thức đã nghe thấy tiếng quát lớn ngay bên tai. Một bàn tay nắm chặt lấy cô, lắc mạnh đến mức suýt nữa cô nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
“Dừng lại!”
Cô lắc đầu, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
Đây là ai vậy?
Đám người giả kia giờ còn có thể chế tạo rô-bốt có gu thẩm mỹ thế này sao? Đúng là mở mang tầm mắt!
“Tô Tiện Dư, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Ai bảo cậu chạy mà không chịu nhìn đường hả? Cũng may gặp tôi, không thì bị người ta đánh cho một trận rồi! Sao không nói gì? Đừng nói là bị tôi tông đến câm luôn đấy nhé? Này! Tô Tiện Dư! Cậu có nghe không? Này...”
Chưa kịp xâu chuỗi lại suy nghĩ, nam thanh niên trước mặt đã lải nhải không ngừng. Cô nhịn không nổi nữa, lập tức hóa thân thành bá chủ gầm trời, hét lên:
“Gào cái gì mà gào! Anh gọi hồn đấy à? Là đàn ông thì có thể bớt lời một chút không? Không có tu dưỡng à? Câm miệng ngay cho tôi!”
Tô Tiện Dư chưa từng gặp ai lắm lời đến thế. Chẳng phải đàn ông trong thời đại không gian vũ trụ đều khắc sâu tu dưỡng vào tận xương tủy hay sao?
Bị mắng xối xả, người kia cũng không biết có phải bị dọa sợ rồi không, lập tức đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn không hé răng.
Tô Tiện Dư đảo mắt nhìn quanh. Kiến trúc cũ kỹ, bầu không khí nặng nề… đây là hành tinh rác nào bị đem ra khai thác thế này?
Nghĩ mãi không thông, cô quay lại nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh tên gì?”
Người kia trợn tròn mắt, vừa định hét ầm lên thì bắt gặp nắm đấm giơ cao của cô, liền lập tức nuốt hết lời xuống bụng.
“Là tôi đây! Tôi là Cố Thịnh Niên đây! Hồi nhỏ chúng ta còn cùng nhau trèo cây trộm trứng chim, rồi cùng bị đánh một trận, nhớ không?”
Cố Thịnh Niên?
Cơn đau buốt nhói lên trong đầu, cái tên này sao mà quen tai thế?
Không phải cô đang lái chiến hạm bay lượn giữa vũ trụ sao? Sao bỗng dưng lại rơi bịch xuống đây rồi?
Tô Tiện Dư chống tay lên tường, từ từ đứng dậy, nhìn quanh một lượt. Đừng nói đây là thời cổ đại nào đó nhé?
Đột nhiên, một làn sóng ký ức mạnh mẽ đổ ập vào não bộ, khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Cố Thịnh Niên thấy thế thì hoảng hốt, vội vàng nhào tới.
“Không xong rồi, Tiện Dư! Cậu nhất định phải kiên trì đấy! Tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay!”
Nói rồi, anh ta lập tức túm lấy cô định kéo đi.
Cơn đau đầu khiến Tô Tiện Dư nổi nóng, cô giơ chân đá thẳng vào chân Cố Thịnh Niên, nghiến răng nghiến lợi:
“Câm miệng ngay cho bà!”
Tô Tiện Dư luôn tự nhận mình là người lắm lời, nhưng hôm nay mới biết, cô vẫn còn quá ngây thơ.