Vả Mặt Tổng Tài Tự Tìm Đường Chết

Chương 9: Tiếc nuối

Nói xong anh kéo cánh cửa xe ô tô, cúi người ngồi vào trong, xe cũng nhanh chóng lăn bánh.

Cố Ngộ hoàn toàn phớt lờ Hứa Vị Lai như vậy, vẻ mặt ông bà Hứa cũng trở nên hơi khó coi và trong đó phần nhiều là tiếc nuối.

Sau khi ngồi lên xe, ông Hứa không ngừng thở dài nói: “Vốn dĩ nghĩ là Cố Ngộ sẽ nể tình trước đây mà quan tâm đến Vị Lai chút, bây giờ xem ra cậu ta không nề vấn vương tình cũ gì cả.”

Vấn vương tình cũ?

Vậy cũng phải có tình cũ mới có thể vấn vương chứ.

Cố Ngộ gần như chưa bao giờ có tình cảm với cô thì lấy đâu ra tình mà vấn vương?

Hứa Vị Lai quay đầu nhìn ra ngoài xe, không nói gì cả.

Bà Hứa cũng thở dài theo, sau đó nhìn sang Hứa Vị Lai nói: “Không sao, Trương tổng cũng tốt, Vị Lai của chúng ta sau này sẽ hạnh phúc thôi!”

...

Hứa Vị Lai ở nước ngoài ba năm, ngoài học ra thì còn làm thêm ở tòa soạn báo.

Lần này về nước là do cô xin nghỉ phép nhưng sáng nay lại nhận được một email do cấp trên gửi tới, hỏi cô có hứng thú đến phỏng vấn Tô Tử Thiến một nhân vật đang hot ở trong nước không.

Nói thật thì ngoài không muốn gặp Cố Ngộ ra, cô còn không muốn tiếp xúc với bất cứ ai có liên quan đến Cố Ngộ, nhất là cô bạn gái đầy tai tiếng này của Cố Ngộ.

Nhưng mà…

Cô trầm tư một lúc, ngón tay động đậy, gõ ra vài chữ: “Đừng hỏi có hứng thú hay không, nói tiền đi!”

Tòa soạn báo của bọn họ để phát huy tính tích cực của nhân viên, ngoài lương cơ bản ra còn có cả tiền thưởng, ví dụ người nào có được tin tức nóng sốt, có giá trị, người đó sẽ nhận được tiền thưởng tương ứng!

Phía bên kia nhanh chóng trả lời một con số.

Tiền thưởng dày, đúng ngôi sao nữ nổi tiếng có khác.

“Tôi chấp nhận!”

Tắt máy tính, Hứa Vị Lai tận dụng mạng lưới quan hệ tìm ra được số điện thoại cá nhân của Tô Tử Thiến, thế là gọi luôn.

Vì sau khi Tô Tử Thiến nổi tiếng liền không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn của tòa soạn báo nào, Hứa Vị Lai vốn tưởng phải bỏ nhiều công sức nhưng không ngờ sau khi cô gọi điện xong, chỉ giới thiệu thân phận của bản thân xong là bên kia vui vẻ chấp nhận và hẹn luôn thời gian.

Sau khi cúp máy, Hứa Vị Lai vẫn còn hơi sững sờ.

Chuyện này cũng thuận lợi quá đi? Cho nên cô là thuộc dạng đen tình đỏ công việc hay sao?

...

Thời gian phỏng vấn được hẹn vào trưa ngày hôm sau.

Tô Tử Thiến hôm đó có buổi truyền hình trực tiếp trên đài truyền hình, chỉ có thể cho cô thời gian mười phút, cho nên cô phải đến đài truyền hình trước 30 phút, ngồi trong phòng chờ VIP chờ cô ta.

Cô ngồi trên ghế sô pha, lật xem tạp chí trong nước, tìm hiểu về thông tin trong nước hiện nay.

Cũng được một lúc, cửa phòng chờ đột nhiên bị đẩy ra, cô liền gập cuốn tạp chí lại, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng lên.

Cô vốn tưởng là Tô Tử Thiến đi vào nhưng không ngờ đập vào mắt cô là người đàn ông đẹp trai đó.

Hứa Vị Lai sững sờ, con ngươi mắt hơi co lại.

Cố Ngộ hình như cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, bước chân hơi chững lại và một giây sau, ánh mắt trầm xuống.

Phòng chờ đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, đến bầu không khí cũng trở nên đông đặc.

Khoảng vài giây sau, Hứa Vị Lai hoàn hồn, mấp máy miệng, định giải thích gì đó nhưng cảm giác áp lực quá lớn khiến cô nhất thời không nói nên lời.

Dù sao Cố Ngộ cũng chỉ coi cô như không khí, sẽ nhanh chóng quay người đi thôi, cô có lên tiếng hay không cũng vậy.

Không ngờ… anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó đi từng bước từng bước về phía cô!

Hứa Vị Lai tim đập càng nhanh hơn khi bị người đàn ông ép sát. Đôi chân cô cứ thế thụt lùi về sau. Thế nhưng phía sau đã là ghế sô pha, cô chẳng thể chạy đi đâu được nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và định nói gì đó: “Cố...”

Thế nhưng cổ họng vừa phát ra được từ đó thì Cố Ngộ đã bước tới sát cô. Cô chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cả cơ thể ép vào người Cố Ngộ. Cơ thể vạm vỡ của anh bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô.

“Hứa Vị Lai!”

Cố Ngộ lên tiếng, giọng điệu thản nhiên chứa đựng băng giá: “Vừa về nước là đã xuất hiện trước mặt tôi. Một lần, hai lần, ba lần, cô suốt ruột đến vậy sao?”

Đây là câu nói đầu tiên của anh đối với cô sau khi họ gặp lại.

Dù mấy lần trước đó có tình cờ gặp mặt nhưng anh đều coi cô là không khí. Chẳng buồn nhìn cô lấy một cái. Cô cũng không ngờ rằng câu nói đầu tiên mà anh nói với cô vẫn lạnh lùng và đầy chế nhạo đến như vậy.

Cô vốn tưởng mình sẽ không còn phải đau khổ nữa. Thế nhưng trái tim cô vẫn đau đớn như có vô số kim châm vậy.

Cảm xúc bị đẩy lên cực điểm bỗng khiến cô trở nên bình tĩnh.

Cô không thể hiện bất kỳ sự đau khổ nào qua nét mặt. Thậm chí, cô còn hơi nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ. Ánh mắt cô lạnh lùng, giọng nói thì thản nhiên: “Cố Tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.”