Dường như lúc này bà Hứa mới nhớ tới Hứa Vị Lai, ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Vị Lai, con thấy sao?”
Hứa Vị Lai đặt dao nĩa trong tay xuống, ngước mắt lên, chậm rãi nhìn mẹ mình, khẽ cắn môi sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không muốn cưới.”
Từ trước đến nay, cô dường như chưa từng làm trái mệnh lệnh của bố mẹ nhưng lần này, không hiểu tại sao lại buột miệng từ chối.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt ông Hứa thoắt cái sầm xuống: “Con nói gì cơ? Con đã trở thành trò cười trong giới này rồi, bây giờ Trương tổng thích con là phúc của con rồi, con tưởng con có tư cách để kén cá chọn canh sao? Bố nói cho con biết, không muốn cưới cũng phải cưới!”
Cô vẫn biết, chuyện năm đó đã khiến nhà họ Hứa bị mất mặt, bây giờ vẫn là trò cười cho mọi người. Nhưng người khác nói thế nào cô cũng có thể phớt lờ, vậy mà bây giờ người nói ra những lời như vậy lại là bố cô.
Mỗi câu mỗi chữ như một con dao sắc, xuyên thấu vào trái tim cô, sắc mặt cô hơi tái đi.
Bà Hứa thấy vậy liền vội vàng hòa giải: “Được rồi, Vị Lai vừa trở về, trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, chuyện này cũng không cần gấp gáp, để nó nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi tính sau.”
Ông Hứa trợn mắt với cô, dường như còn định nói gì đó nhưng bị bà Hứa đưa mắt ngăn lại, mới cố nén giận nhưng cũng không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy sải bước rời đi.
Chờ bóng dáng ông Hứa biến mất sau cánh cửa, bà Hứa liền chìa tay ra, khẽ vỗ vào mu bàn tay Hứa Vị Lai, nhẹ nhàng nói: “Vị Lai, bố con vì quá lo lắng chuyện của công ty nên ăn nói hơi khó nghe, con hãy hiểu cho ông ấy, đừng để trong lòng, ông ấy vẫn thương con lắm, con hiểu chứ?”
Hứa Vị Lai cố nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó, bà Hứa và Hứa Vị Lai vừa chăm sóc da ở thẩm mỹ viện quen xong thì nhận được điện thoại của ông Hứa, nói đang ở nhà hàng gần đó, cả nhà cùng ăn cơm rồi về nhà.
Bọn họ đến nhà hàng đã hẹn trước liền được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng bao. Vừa vào phòng đã thấy ông Hứa và Trương tổng đang ngồi trên sô pha, nói chuyện rất vui vẻ.
Bước chân Hứa Vị Lai hơi khựng lại nhưng bà Hứa cảm nhận được, lập tức túm chặt lấy cánh tay cô.
“Đến rồi à?”, ông Hứa nói với bà Hứa và Hứa Vị Lai: “Tôi vừa khéo gặp được Trương tổng nên mời ông ấy ăn bữa cơm, dù sao sau này cũng là người một nhà cả.”
Ông ấy ngừng một chút rồi nhìn Hứa Vị Lai: “Vị Lai, chào hỏi đi.”
Trước khi đến đây, Hứa Vị Lai đã có dự cảm đây không phải là một bữa cơm bình thường nhưng không ngờ bố mẹ cô lại làm trắng trợn đến vậy.
Cũng phải, bọn họ đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô chứ?
Hứa Vị Lai nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, cô đã che giấu tất cả nỗi buồn, môi khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “Chào Trương tổng.”
Trương tổng lập tức đứng dậy, chào đón cô: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta sắp đính hôn rồi, sau này cứ gọi anh là Tiểu Lôi thôi.”
Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Vị Lai, không chút che giấu ham muốn của mình khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hứa Vị Lai khéo léo tránh bàn tay đang chìa ra của hắn, nhân tiện kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra, giơ tay mời: “Trương tổng, mời ông ngồi.”
“Được được được.”
Trương Lôi ngồi xuống, ông Hứa cũng ngồi xuống theo, bà Hứa ngồi bên cạnh chồng, Hứa Vị Lai vốn muốn ngồi cạnh bà Hứa nhưng ông Hứa liền phủ đầu: “Vị Lai, con ngồi bên cạnh Trương tổng, nói chuyện với ông ấy đi.”
Bàn tay của Hứa Vị Lai khẽ siết lại sau đó mới kéo chiếc ghế bên cạnh Trương Lôi ra, ngồi xuống.
Có vẻ ông bà Hứa đang nóng lòng muốn cô tăng cường tiếp xúc và phát triển với Trương Lôi nên khi hắn có ý rót rượu cho cô, bọn họ không những không ngăn cản mà còn khuyên cô uống cùng.
Tuy cô cũng nghĩ cách tránh nhưng vẫn bị chuốc khá nhiều rượu, khuôn mặt đỏ ửng, đầu óc cũng hơi mơ màng. Cứ thế này thì cô sẽ mất khả năng tự bảo vệ mình mất.
Hứa Vị Lai quyết đoán nói: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Hứa Vị Lai vặn vòi nước, hai tay vốc nước lạnh lên rửa mặt một lát mới tỉnh táo đôi chút. Cô lấy thuốc giải rượu chuẩn bị sẵn trong túi xách, đổ hai viên ra rồi cho vào miệng, cố nuốt xuống.
Men rượu tan bớt một chút cô mới bước ra ngoài. Trên đường về phòng bao, cô đi lướt qua một người đàn ông cao gầy ở hành lang.
Sau khi Hứa Vị Lai về phòng bao, người đàn ông kia đi vệ sinh xong cũng trở về phòng bao của mình.
Mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, đang vừa ôm cô gái bên cạnh, thưởng thức rượu vang, vừa nói chuyện kinh doanh.
Cố Ngộ ngồi dựa vào chiếc sô pha ở giữa, sắc mặt lạnh lùng, tư thế tao nhã, khí chất bẩm sinh khiến mọi người không khỏi phải giữ khoảng cách, ngay cả ngữ khí nói chuyện với anh cũng kính nể hơn vài phần.