Hứa Vị Lai vặn vòi nước, chậm rãi rửa tay. Cửa nhà vệ sinh bỗng được mở ra, một bóng người xinh đẹp đi vào. Hứa Vị Lai ngước mắt liếc qua, ánh mắt hơi dừng lại.
Tô Tử Thiến cũng vô tình liếc nhìn cô, dường như dừng lại trong giây lát, lại giống như không dừng.
Cô ta đi đến bên cạnh cô, mở túi cầm tay lấy một cây son ra, soi gương tô son.
Hứa Vị Lai cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước, quan sát Tô Tử Thiến qua gương. Người thật còn xinh đẹp hơn trên màn ảnh, mắt to tròn sáng trong, trong mắt dường như có nước long lanh. Đôi môi đỏ căng mọng, khiến người ta không khỏi có xúc động muốn cắn một cái.
Dịu dàng, xinh đẹp, dễ mến.
Hóa ra Cố Ngộ thích loại hình này sao?
Không chỉ có Hứa Vị Lai quan sát Tô Tử Thiến, mà Tô Tử Thiến cũng đang quan sát cô. Tô son xong, cô ta lại lấy phấn ra dặm thêm, cuối cùng còn vẽ lại viền mắt, xong xuôi thì mới cất đồ trang điểm vào, quay người rời đi.
Lúc đi đến cửa, cô ta quay đầu lại, như có như không liếc về phía Hứa Vị Lai rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
Hứa Vị Lai ở trong nhà vệ sinh mười phút, chuông điện thoại vang lên, là ông Hứa gọi đến. Cô biết nếu cô còn không xuất hiện nữa thì bố cô sẽ nổi giận.
Hứa Vị Lai cũng tô một ít son rồi đi ra ngoài.
Biết Trương tổng vì chuyện này mà bỏ đi trước, Hứa Vị Lai thở phào nhẹ nhõm. Ông Hứa trách mắng cô vài câu, cô ngoan ngoãn vâng dạ, ông ấy cũng không thể nói gì hơn.
Nếu Trương tổng đã đi rồi, bọn họ cũng không cần phải ở đây thêm nữa. Dù sao nhà họ Hứa ngày nay cũng không bằng ngày xưa, người trong giới thượng lưu vốn thấy ai địa vị cao thì nịnh bợ, địa vị thấp thì giẫm đạp. Bọn họ ở lại đây không ai quan tâm, cũng không trò chuyện gì được với người khác, chẳng bằng đi về.
Lúc ông Hứa và Hứa Vị Lai đi ra cửa, chợt nhìn thấy Cố Ngộ ngồi một mình trong dãy ghế. Có lẽ anh trò chuyện xã giao đã mệt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trợ lý của anh đứng ở bên cạnh, từ chối những người muốn tiến tới bắt chuyện.
Cố Ngộ tùy ý ngồi ở nơi đó, cà vạt hơi kéo xuống, dù xộc xệch nhưng lại không có vẻ kỳ quái. Mọi tư thế của anh đều rất tự nhiên. Thời gian ba năm trôi qua anh đã trưởng thành hơn, đẹp trai hơn.
Ông Hứa dừng bước, nhìn về phía đó, quay đầu nói với Hứa Vị Lai: “Vị Lai, con và Cố Ngộ đã trùng hợp gặp nhau ở đây, vậy thì con qua đó chào hỏi một tiếng đi..”
Mặc dù chuyện hôn sự năm xưa của hai người đã bị hủy bỏ, nhưng không thành vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè, lôi kéo chút quan hệ sẽ vô cùng có lợi cho nhà họ Hứa.
Hứa Vị Lai ở trong nhà vệ sinh mười phút, chuông điện thoại vang lên, là ông Hứa gọi đến. Cô biết nếu cô còn không xuất hiện nữa thì bố cô sẽ nổi giận.
Cô cũng tô một ít son rồi đi ra ngoài.
Biết Trương tổng vì chuyện này mà bỏ đi trước, Hứa Vị Lai thở phào nhẹ nhõm. Ông Hứa trách mắng cô vài câu, cô ngoan ngoãn vâng dạ, ông ấy cũng không thể nói gì hơn.
Nếu Trương tổng đã đi rồi, bọn họ cũng không cần phải ở đây thêm nữa. Dù sao nhà họ Hứa ngày nay cũng không bằng xưa, người trong giới thượng lưu vốn thấy ai địa vị cao thì nịnh bợ, địa vị thấp thì giẫm đạp. Bọn họ ở lại đây không ai quan tâm, cũng không trò chuyện gì được với người khác, chi bằng đi về.
Lúc ông Hứa và Hứa Vị Lai đi ra cửa, chợt nhìn thấy Cố Ngộ ngồi một mình trong lô ghế. Có lẽ anh trò chuyện xã giao đã mệt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trợ lý của anh đứng ở bên cạnh, từ chối những người muốn tiến tới bắt chuyện.
Anh tùy ý ngồi ở nơi đó, cà vạt hơi kéo xuống, dù xộc xệch nhưng lại không có vẻ kỳ quái. Mọi tư thế của anh đều tự nhiên. Thời gian ba năm, anh đã trưởng thành hơn, đẹp trai hơn.
Ông Hứa dừng bước, nhìn về phía đó, quay đầu nói với Hứa Vị Lai: “Vị Lai, con và Cố Ngộ đã trùng hợp gặp nhau ở đây, vậy thì con qua đó chào hỏi một tiếng đi.”
Mặc dù chuyện hôn sự năm xưa của hai người đã bị hủy bỏ nhưng không thành vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè, lôi kéo chút quan hệ, vô cùng có lợi cho nhà họ Hứa.
Tay của Hứa Vị Lai khẽ run lên trong vô thức.
Nếu là lúc trước, trong lòng cô còn một chút kỳ vọng nhưng vừa rồi Cố Ngộ đã ngó lơ cô mà giờ cô còn không biết thân biết phận chạy lên chào hỏi, há chẳng phải là tự làm khó mình?
“Không”, Hứa Vị Lai quả quyết lắc đầu.
Ông Hứa lúc này có vẻ không vui.
Cô mím nhẹ môi, thêm một câu: “Bố, bố cũng thấy rồi đấy, Cố Ngộ bây giờ không muốn chào hỏi ai, huống hồ, hôm nay anh ấy còn đưa bạn gái tới, với mối quan hệ của bọn con trước đây thì chắc anh ấy… không muốn nhìn thấy con đâu.”