Khi trước đến khu chung cư này, Lương Văn tràn đầy chê bai.
Nhưng khi biết Bạch Dư là con ruột của mình, trong lòng bà chỉ còn lại sự xót xa.
Bạch Dư lặng lẽ nhìn bà một lúc lâu rồi nói: “Không muốn.”
“Tại sao?”
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán khiến Lương Văn vô cùng kinh ngạc. Chẳng phải cô đến thủ đô là để có một cuộc sống tốt hơn sao?
Bây giờ cơ hội đang ngay trước mắt, tại sao Bạch Dư lại từ chối?
Bạch Dư đứng chắn ngay cửa, không có ý định để bà vào nhà: “Lần trước Tư Thường Thuỵ đã đưa tôi một chiếc thẻ, yêu cầu tôi không được xuất hiện trước mặt người nhà họ Tư. Giờ chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa đâu~”
Cô vốn không định đến nhà họ Tư tranh giành với cô thiên kim giả kia. Nếu Tư Thường Thuỵ không tìm đến gây chuyện trước thì đôi bên cứ như nước sông không phạm nước giếng mà sống.
Nghe vậy, sắc mặt Lương Văn tái nhợt, vội vàng giải thích: “Không, không phải vậy, anh trai con chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Nó cũng muốn đón con về mà.”
“Ngay cả bản thân bà cũng không tin lời này mà, đúng không?” Bạch Dư cắt ngang: “Nếu không còn chuyện gì khác, mời bà về cho.”
Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm sắp khóc của Lương Văn, thản nhiên đóng cửa lại.
Hôm nay bà đến đây khuyên cô trở về cũng chỉ vì chút quan hệ huyết thống, cộng thêm cảm giác tội lỗi khi biết con gái ruột phải chịu khổ bên ngoài suốt mười mấy năm qua.
Nhưng cảm giác tội lỗi này có thể kéo dài được bao lâu?
Trong nguyên tác, chủ cũ ra sức lấy lòng họ, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi. Cô sẽ không ngu ngốc đi lặp lại sai lầm này.
Bên ngoài nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chắc hẳn Lương Văn đã rời đi.
Bạch Dư làm chút đồ ăn sáng đơn giản rồi tiện tay lướt tin tức. Sau một đêm, hình ảnh cô nhận tiền từ nhà họ Tư đã bị giới truyền thông lan truyền rộng rãi.
[Không phải chứ? Tôi còn tưởng đây sẽ là một câu chuyện "sảng văn" đầy thỏa mãn, thế mà cô gái này lại thỏa hiệp nhanh vậy sao?]
[Muốn biết số tiền bao nhiêu quá. Nhớ không nhầm thì hồi đầu năm có một ông anh bị cậu ấm đánh, sau đó nhận được hẳn một căn nhà.]
[Dù sao thì cô gái này cũng chỉ là một người bán đồ ăn vặt, làm sao có thể đe dọa được những người giàu có quyền thế chứ? Nhận được tiền là quá tốt rồi.]
[Cạn lời, cứ tưởng cô ấy có khí phách, ai ngờ cuối cùng vẫn vì tiền.]
Khi sự việc leo lên bảng xếp hạng hotsearch, Bạch Dư đăng bài viết đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Cảm ơn mọi người đã yêu thích món bánh kẹp. Từ ngày 1 tháng sau, chúng tôi sẽ bán vỏ bánh online, cách làm đơn giản, dễ thực hiện.”
Ở cuối video còn đính kèm hướng dẫn làm bánh kẹp tại nhà.
Ngay lập tức, những người đang tranh luận về việc cô có nên nhận tiền hay không liền chuyển hướng sự chú ý.
[Cái gì? Tôi cũng có thể ăn bánh kẹp ư?]
[Ngày nào xem livestream cũng thèm chảy nước miếng. Mua ở đâu thế?]
[Like cho bà chủ Tiểu Bạch! Giờ tôi có thể ở nhà mà vẫn ăn được bánh kẹp rồi!]
Bạch Dư còn chu đáo ghim một bình luận: “Cảm ơn ai đó đã tài trợ. Tôi muốn làm điều này từ lâu rồi nhưng không có tiền, giờ cuối cùng cũng có thể giúp những người ngoài thủ đô thưởng thức bánh kẹp rồi.”
Bài đăng này bùng nổ hơn nữa, thậm chí có người bắt đầu hối hận.
[Tôi đáng chết! Vừa nãy tôi còn nói bà chủ Tiểu Bạch ham tiền.]
[Bảo sao bà chủ không chấp nhận lời xin lỗi, nhưng lại nhận thẻ. Hóa ra là vì chúng ta! Tôi khóc mất!]
[Xin lỗi bà chủ Tiểu Bạch, chúng tôi thiển cận quá rồi!]