[Bà chủ quầy hàng này có hơi không biết điều rồi đấy, người ta đã xin lỗi mà vẫn chưa hài lòng sao?]
[Bà chủ Tiểu Bạch đừng sợ! Chúng tôi luôn ở phía sau ủng hộ cô!]
[Tại sao lại không nhận tiền chứ? Nhận ngay Lamborghini thôi nào!]
[Nhìn mặt cái gã kia tức đến mức sắp xanh lè rồi kìa ha ha ha, cười chết mất! Bà chủ Tiểu Bạch làm tốt lắm!]
Lúc này, Bạch Dư chẳng hề vội vàng, cô chỉ chờ đối phương mở lời trước.
Dĩ nhiên, nhìn thấy Tư Thường Thuỵ không ưa mình nhưng vẫn phải xin lỗi, lại còn không dám nói gì, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
Ngoại trừ ba người nhà họ Tư, những người còn lại như vệ sĩ và tài xế đều mua bánh crepe. Khi chiếc bánh cuối cùng được bán ra, cả nhà họ Tư đã sắp không nhịn được nữa.
“Bây giờ tôi có thể nói chuyện với cô rồi chứ?” Tư Thường Thuỵ vội vã lên tiếng.
Bạch Dư tắt livestream, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi rồi mới ung dung đi đến.
[Sao lại tắt livestream rồi? Tôi còn đang hóng drama mà!]
[Có ai ở hiện trường không? Có thể livestream giúp không? Tôi thực sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra!]
Khi Bạch Dư từng bước tiến lại gần, biểu cảm trên mặt Lương Văn gần như sắp sụp đổ.
“Bạch Dư, cô tên là Bạch Dư đúng không? Nhà cô ở đâu? Bố mẹ cô hiện tại có ở Bắc Kinh không?”
Bà ta bị Tư Trung Nham giữ tay lại, ra hiệu đừng kích động.
Bạch Dư liếc nhìn sắc mặt căng thẳng của Tư Thường Thuỵ, lạnh nhạt nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến hôm nay cả, đúng không?”
“Đúng đúng đúng, không liên quan gì cả! Bà chủ Tiểu Bạch, mời ngồi.” Tư Trung Nham vẫn giữ nụ cười trên mặt, chỉ là không hề chân thành chút nào.
Bàn ghế trong khu ẩm thực vỉa hè được vệ sĩ lau sạch đến mức gần như phản chiếu hình ảnh, chắc hẳn mấy ông bà dọn dẹp hàng ngày nên học hỏi theo.
Sau khi Bạch Dư ngồi xuống, đối diện liền đưa ra một tấm thẻ.
“Bà chủ Tiểu Bạch, tất cả là lỗi của chúng tôi trong việc giáo dục, khiến thằng nhóc này động tay động chân với cô. Đây là chút thành ý, mong cô nhận lấy! Tên nhóc thối tha, còn không mau xin lỗi?”
Tư Trung Nham nghiêm giọng nói.
Tư Thường Thuỵ chậm rãi bước tới, giọng điệu đầy miễn cưỡng: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Nghĩ đến việc mình đường đường là anh trai ruột của Bạch Dư, lại phải xin lỗi con bé nhà quê này, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Bạch Dư cầm lấy tấm thẻ, quay đầu hỏi đám phóng viên cầm máy ảnh và máy quay: “Mọi người quay đủ tư liệu rồi chứ? Vậy tôi có thể đi được chưa?”
Câu nói này khiến tất cả tại hiện trường ngây người. Đám đông bị vệ sĩ cản lại nên không nghe rõ cô nói gì.
Tư Thường Thuỵ đưa tay ngăn cô lại: “Bạch Dư, tôi đến để xin lỗi cô, cô cứ thế rời đi sao?”
“Chứ sao nữa?” Bạch Dư nhìn tấm thẻ trong tay, giả vờ ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi ném thẻ vào mặt anh rồi nói ‘Đừng dùng tiền sỉ nhục tôi’ à?”
Nghe vậy, Tư Thường Thuỵ lập tức nhớ lại cảnh mình bị bánh kẹp úp vào mặt, theo phản xạ lùi lại một bước: “Cô!”
Bạch Dư cười nhẹ: “Giờ có nhiều người đang nhìn như vậy, anh phải nhịn chút.”
Cô quay sang nhìn hai vợ chồng Tư Trung Nham: “Tư tiên sinh, Tư phu nhân, hai người đến nhà tôi chặn đường tôi, rồi lại đến đây tìm tôi chẳng phải là muốn cho công chúng xem sao? Giờ tôi đã nhận tiền rồi, có thể đi được chưa?”
Sắc mặt Tư Trung Nham lạnh xuống, khẽ ừm một tiếng.
Cô gái này cũng có chút thông minh, dám giỡn mặt với bọn họ như vậy.
Bạch Dư chẳng bận tâm họ nghĩ gì, dù sao cũng chẳng có lời hay mà nghe, chỉ hy vọng đám phóng viên có thể nhanh chóng truyền tin tức cô nhận thẻ ra ngoài.
Cô còn đang chờ cơ hội ké fame đây.
—
Trên đường về nhà, trong đầu Lương Văn cứ mãi quanh quẩn gương mặt có phần giống mình của Bạch Dư.
“Chồng à, ông có thấy cô bé đó trông khá giống tôi không?”
Không đợi Tư Trung Nham trả lời, Tư Thường Thuỵ ngồi phía trước đã bùng nổ.