"Bà chủ Tiểu Bạch, lâu quá không gặp!"
"Cuối cùng cô cũng mở quán lại rồi, tôi thèm bánh crepe muốn chết!"
Vừa đạp xe ba bánh đến khu phố ẩm thực, Bạch Dư đã bị một đám người vây quanh. Họ đều là fan cứng của món bánh crepe.
Cô lấy hết nguyên liệu đã chuẩn bị ra, lau dọn quầy hàng sạch sẽ.
"Nếu không có chuyện gì đột xuất thì tôi sẽ bán hàng như bình thường. Hôm nay có món mới, mọi người thử xem nhé."
Nghe thấy có món mới, đám đông lập tức hào hứng.
"Món mới! Hôm nay đúng là tôi đến đúng lúc rồi!"
"Bà chủ Tiểu Bạch, tôi đặt trước hai phần! Mang về cho nhà ăn thử!"
"Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!"
"Đừng nói nữa, xếp hàng trước đã!"
Hôm nay Bạch Dư chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, không lo thiếu hàng. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cô mở livestream.
"Chào các bạn đang xem livestream, lâu quá không gặp! Mời mọi người thưởng thức món bánh crepe nhé!"
Món mới thực ra là bánh crepe kèm với thịt gà.
Ức gà được cắt thành lát nhỏ, ướp gia vị, phủ một lớp lòng trắng trứng và chút bột bắp, rồi chiên giòn.
Bản thân gà chiên đã rất ngon, khi kẹp vào bánh crpe lại càng hấp dẫn hơn, vừa tăng hương vị vừa bổ sung dinh dưỡng.
[Tôi còn chưa ăn bản thường nữa mà giờ đã có bản nâng cấp rồi à?]
[Bà chủ Tiểu Bạch cuối cùng cũng livestream, tối nay nằm mơ ăn món này vậy!]
[Tôi từng giảm cân, cả đời này không muốn ăn ức gà nữa.]
Đám đông trước quầy hàng nghe đến ức gà liền có vẻ không mấy hào hứng. Dù gì ức gà vốn nổi tiếng là nhạt nhẽo, khô và khó ăn. Nhưng thấy Bạch Dư rất tự tin, họ quyết định thử.
"Cho tôi một phần có gà, một phần không có."
"Được ngay!"
Bạch Dư ngạc nhiên khi thấy tay nghề của mình sau mấy ngày nghỉ vẫn không suy giảm. Chiếc bánh vẫn tròn to như trước.
Bánh crepe có thêm gà được bán với giá 10 tệ, đầy đặn đến mức căng phồng.
"Mau nếm thử đi!"
Người xếp hàng phía sau thúc giục. Người đàn ông kia nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào bánh crepe. Anh ta vốn không thích cho thêm gia vị vào bánh truyền thống, nhưng sau khi ăn thử món của Bạch Dư vài lần, anh đã thay đổi suy nghĩ.
Lần này, khi thấy có thêm ức gà, anh ta nghi ngờ liệu nó có ngon không?
Trong sự mong chờ của mọi người, anh cắn một miếng lớn, cảm giác khô khốc mà anh tưởng tượng không hề xuất hiện. Gà giòn tan, kết hợp với lớp bánh giòn rụm tạo thành một hương vị hoàn hảo.
Lớp bột trên ức gà rất ít, hơn nữa đã được ướp trước nên hoàn toàn không bị khô khan do toàn là tinh bột.
"Bánh có ngon không? Mau nói đi!"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Bà chủ Tiểu Bạch! Cho tôi thêm một phần có gà nữa!"
Đám đông lập tức đẩy anh ta về cuối hàng, vẫn chưa tới lượt họ đấy, muốn ăn thêm một phần nữa? Ra sau xếp hàng đi!
Lúc này, Tư Trung Nham nghe thư ký báo tin Bạch Dư mở quán lại, lập tức dẫn theo Tư Thường Thụy cùng một nhóm phóng viên đến khu phố ẩm thực.
Lương Văn lo lắng cho hai người họ nên cũng thay đồ đi theo.
"Ba mẹ, tối muộn rồi, hai người định đi đâu vậy?"
Tư Mộ Nhiên từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
"Không có gì, Mộ Nhiên, con về phòng ngủ đi, ba mẹ đi một lát rồi về." Lương Văn không muốn để con gái biết chuyện xấu hổ này, dịu dàng dỗ dành cô quay lại phòng.